NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 43

- Thế sao con lại làm thơ đòi thương nhớ nó?

Bác Đán ôm đầu:

- Ôi, con làm vậy là không được nghe con!

Tôi đỏ mặt:

- Bác ơi, làm gì có chuyện đó.

- Con đừng chối! - Bác Đán nhún vai - Chính bác đã đọc bài thơ con làm

cho con bé đó...

Đến đây thì tôi chợt vỡ lẽ.

- Bác lầm rồi! - Tôi quýnh quíu thanh minh - Bài thơ đó con viết cho đứa

khác.

- Đứa khác? - Bác Đán giật mình lần thứ hai - Còn đứa nào nữa? Con mới

ra đây chưa được một tháng sao quen nhiều con bé vậy?

Câu nói hàm ý trách móc của bác Đán khiến tôi dở khóc dở cười. Cuối

cùng, để bác Đán khỏi hiểu sai về mình, tôi đành rụt rè thú nhận:

- Con bé này cháu không quen, bác ạ.

- Không quen sao con lại thương nhớ nó? - Bác Đán nhìn tôi đăm đăm -

Chắc con nhìn thấy nó từ xa?

Tôi cắn môi:

- Con cũng chưa nhìn thấy nó.

Bác Đán vò đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.