NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 9

Tôi dõi mắt theo từng hành động của bác và tái mặt khi thấy bác cầm lên

xấp hồ sơ in nguyên nửa dấu giày dơ hầy của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, chờ một cơn trách mắng trút xuống đầu.

Nhưng bác Đán là người... hiền lương. Bác nói giọng nhẹ nhàng:

- Lần sau đi ra ngoài con nhớ đem theo chìa khóa nghe con!

Tôi thở phào:

- Dạ, con sẽ nhớ.

- Con cũng nhớ trưa và tối về ăn cơm với bác. Đừng ăn uống lung tung

ngoài đường.

- Dạ, con nhớ.

Không biết bác Đán có tin những lời hứa hùng hồn của tôi không mà chợt

nói:

- Bác với ba con thân nhau như anh em ruột. Bác lo cho con như lo cho

con trai bác.

Giọng tâm tình của bác Đán khiến tôi nao nao trong dạ. Tôi bỗng hối hận

vì đã leo vách vào phòng. Tôi hối hận vì đã làm bẩn hồ sơ giấy tờ của bác. Và

tôi nói:

- Con sẽ nghe lời bác như nghe lời ba con.

Khi hứa như vậy, xin thề có trời đất chứng giám, tôi đã nói thật một trăm

phần trăm. Tôi đã nói thật lòng bằng một giọng suýt khóc và ngày hôm sau

tôi tiếp tục bỏ quên chìa khóa trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.