NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 127

“Tôi không nghĩ như thế đâu,” cô nói. “Ít nhất thì tôi cũng chỉ nghĩ như thế
về lũ chó này thôi,” cô lí nhí nói thêm, cảm thấy rất thảm hại.

Dermot lờ đi lời cô. “Cô có chắc là cô leo qua được không? Tôi sẽ mở cổng
nếu cô muốn.” Ông ngừng lại. “Mặc dù vì đám gỉ sắt mà tôi sẽ phải nhấc
nó lên cao một chút ...”

Trước khi ông kịp nói hết câu, cô đã đặt chân lên chiếc cọc ngang thứ hai.
Đáng tiếc, chân cô hơi quá ngắn nên quá trình leo cổng không được dễ
dàng. Với một người cao hơn, họ chỉ cần vắt một chân qua rồi đến chân
kia, nhưng cô lại bị mắc kẹt trên đỉnh trong vài phút, không thể tiếp tục.
Dermot giữ lấy cánh tay cô.

“Rút chân trái của cô về đi. Đúng rồi. Bây giờ thì hãy leo lên thanh tiếp
theo để cô được đứng ở vị trí cao hơn. Thế. Tôi vẫn đang đỡ cô đây.”

Cuối cùng cô cũng trườn qua được và hạ cánh bằng một cú ngã sõng soài ở
phía bên kia. Chẳng lẽ không có giới hạn nào cho nỗi nhục nhã của cô sao?
Giờ thì ông ấy sẽ ghét mình, cô nghĩ. Mình đúng là một ả thành thị, mình
thậm chí không thể đi dạo ở miền quê bởi vì mình không tài nào trèo qua
những cánh cổng nếu không có sự trợ giúp.

“Cô ổn chứ?” Ông hỏi khi, bằng một cú nhảy điệu nghệ, ông đã đáp xuống
bên cô.

“Tôi không sao, cảm ơn. Tôi chỉ không quen với việc này thôi.”

“Lần cuối cô trèo cổng là khi nào vậy?” Giọng ông có vẻ thích thú, như thể
ông cho rằng cô chưa bao giờ trèo qua một cái cổng nào.

“Cũng lâu lâu rồi.”

“Tôi cá rằng đó là lúc cô khoảng sáu tuổi,” ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.