NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 92

Dermot nhìn vào mắt cô một lần nữa và có thứ gì đó rạo rực trong cô. Cảm
giác này là gì? Con người lãng mạn yêu văn thơ trong cô muốn nó là tình
yêu, nhưng cô đủ tỉnh táo để nhận ra chính ham muốn đã khuấy động cô.
Cả hai cảm xúc ấy đều gần như xa lạ với cô.

Cô mơ hồ nhận ra một giọng nói nhỏ xíu được chôn vùi sâu trong lòng
đang bảo cô rằng có lẽ cô sẽ hối hận với những gì vừa nói, nhưng cô nhấn
chìm nó với một ngụm rượu. Cô biết vào lúc đó cô chẳng còn muốn làm bất
cứ điều gì khác trên đời ngoài việc ông vừa đề nghị cô.

“Tuyệt lắm.” Ông chậm rãi nói, nhướng một bên lông mày.

Một ly rượu nữa được nhét vào tay cô và cô hớp một ngụm. Monica xuất
hiện và thì thầm với cô rằng cô ấy được đề nghị chơi gì đó rồi lại biến mất
vào một căn phòng khác. Laura không biết làm thế nào mà loại nhạc swing
sôi động của Monica có thể hòa hợp với những nhạc cụ Ireland truyền
thống mà cô nghe thấy đang được chơi ở đây, nhưng đó không phải là điều
cô cần quan tâm.

“Nói tôi nghe,” Dermot nói. “Làm thế nào mà cô được giao tổ chức một
liên hoan văn học khi tuổi đời còn non nớt như thế?”

“Tôi đã hai mươi sáu. Ông đã viết hai cuốn tiểu thuyết ăn khách hồi còn
kém tuổi tôi bây giờ.”

“Đúng, nhưng cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Thành thực mà nói, tôi không rõ lắm. Tôi phần nào bị lôi kéo vào việc
này. Trước đây tôi là một nhân viên bán sách.”

“Tiếp đi.”

“Ờ, tôi gặp một nhà đại diện cho giới văn học...” Cô đột nhiên nhớ ra rằng
Eleanora Huckleby cũng là người đại diện của ông và nhanh chóng quyết
định không đề cập đến điều này. Cô nghe bản thân trả lời với vẻ tự tin. Chà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.