NHỮNG CON ĐƯỜNG ĐƯA VỀ NÚI THỨU - Trang 176

câu: “Ta vẫn có ngày mai, ta vẫn còn quá khứ, nên hôm nay ta vẫn sống nhẹ
nhàng.”

Ngày mai đó đẹp và quá khứ cũng đẹp. Người nào có một quá khứ đẹp là

có một vốn liếng, một gia tài. Dân tộc nào có một quá khứ đẹp thì dân tộc đó
có một vốn liếng. Chúng ta ai cũng muốn có một quá khứ đẹp, nhưng ta có
quyền hạn gì đối với quá khứ không? Nếu nói quá khứ đã qua rồi thì ta làm
gì có quyền hạn? Chỉ trong giáo lý này ta mới có quyền hạn đối với quá khứ.
Tùy theo cách quản lý hiện tại mà ta có một quá khứ đẹp hay không đẹp.
Quá khứ là gì? Quá khứ là một sản phẩm của hiện tại. Nếu hiện tại đẹp thì
thế nào quá khứ cũng đẹp. Trong hiện tại chúng ta đang chế tác cho mình
một quá khứ đẹp. Quá khứ đẹp rất quan trọng. Ta sống như thế nào để có
một quá khứ đẹp và một tương lai đẹp.

Giáo lý này cho chúng ta thấy rằng muốn có một quá khứ đẹp và một

tương lai đẹp thì ta phải biết quản lý hiện tại, phải biết chăm sóc hiện tại với
tất cả sức lực và tài năng của mình. Hơn nữa trong giáo lý này có sự mầu
nhiệm: Ta có quyền năng đối với quá khứ chứ không phải ta chỉ là nạn nhân
của quá khứ. Nhiều người trong chúng ta thường than phiền “ta là nạn nhân
của quá khứ.” Nhưng ta phải biết ta có quyền năng đối với quá khứ tại vì ta
đang có cơ hội chế tác quá khứ. Ta chế tác bằng gì? Ta chế tác quá khứ bằng
nghiệp (hành động) của mình.

Nghiệp có ba mặt là hành động (thân), lời nói (ngữ) và tư duy (ý). Phát

khởi ra một tư tưởng, đó là ý nghiệp và một khi đã được phát khởi lên thì tư
tưởng ấy trở thành quá khứ. Muốn có một quá khứ đẹp ta nên phát khởi
thiện ý, tức là một tư tưởng tốt, một tư tưởng có tình huynh đệ, có sự bao
dung, có sự tha thứ. Trong khi làm phát khởi một tư tưởng tốt ta thấy khỏe
trong người, ta có hạnh phúc và đồng thời ta cũng chế tác cho mình một quá
khứ đẹp. Khả năng chế tác một tư tưởng đẹp, khả năng đó nằm trong quyền
lực của ta. Có thể vì một lý do nào đó khiến ta không muốn nói ra một lời
nào đó, nhưng ta biết nếu nói ra được lời ấy thì nó sẽ mở rộng không gian
trong ta và trong người kia cho nên ta nói. Đó là một thiện ngôn. Phát ra một
thiện ngôn, tự nhiên không gian mở rộng trong ta, ta thấy khỏe, và ta cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.