lén lút bên cạnh vợ chồng ông bà ấy. Vì thế
tôi biết phải làm
gì. Cho dù tài
sản
do cụ
cố để
lại như
họ tự hào hay do nguồn nào khác, tôi khẳng định có
tài sản đó. Và vì có, nó phải thuộc về tôi.
- Chà, chà
! Một trăm triệu
!
-
Cứ cho là mười thậm chí năm cũng
được, có
những tập chứng
khoán
lớn trong tủ két. Có ngày tôi sẽ lấy được chìa khóa.
Tàu điện ngừng. Người đi theo anh thì thầm: - Bây giờ tôi phải làm gì
?
-
Lúc này không có việc gì làm. Tôi sẽ tin cho anh sau.
Arsène Lupin bước lên cầu thang sang
trọng của ngôi nhà ông Jmbert.
Ông giới thiệu anh với bà vợ. Đó là một người đàn bà nhỏ nhắn, tròn lẳn,
vui chuyện, đón tiếp anh rất ân cần. Bà nói:
- Chúng tôi muốn chỉ
riêng chúng tôi chào mừng ân nhân của gia đình.
Ngay từ đầu họ đối xử với "ân nhân gia
đình" như một người bạn thân từ
lâu. Đến giờ ăn tráng miệng họ đã hoàn toàn thân mật và thả sức tâm sự.
Arsène Lupin kể
về
đời mình, đời ông bố, một viên tư pháp thanh liêm, kể
về những ngày thơ ấu đáng buồn và những khó khăn hiện tại. Bà chủ
đến
lượt mình, kể về tuổi thanh xuân, đám cưới,
lòng tốt của cụ cố
để lại cho
một trăm triệu thừa kế, những trở ngại làm cho họ hưởng thụ chậm đi,
những món
nợ
bà phải vay lãi suất cực lớn, những bất hòa kéo dài với
những người cháu của cụ, những chống đối, bảo lãnh, nghĩa là tất cả
! Bà
phàn nàn:
- Thưa ông Lupin, ông thử nghĩ xem, những
chứng khoán nằm đó bên
cạnh bàn làm việc của chồng tôi và nếu lấy ra một mảnh chúng tôi sẽ mất
hết
! Chúng nằm đó trong tủ két mà chúng tôi không thể sờ đến
!
Lupin hơi rùng mình với ý nghĩ gần kề những chứng từ đó; anh có cảm
giác rõ ràng mình không cao thượng đến mức ngần ngại như người đàn bà
tốt bụng này.
Cổ họng khô lại, anh lẩm bẩm:
- A! Chúng đang ở đó
!
- Chúng
ở
cả đó.
Những câu chuyện bắt đầu có nhiều triệu chứng tốt như thế thắt chặt
thêm tình cảm và được tế nhị hỏi thăm, Arsène Lupin thú thật sự nghèo
túng, thất vọng của anh. Lập tức anh được mời làm thư ký riêng cho đôi vợ