NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA JAMIL - Trang 33

“Nhờ ánh mặt trời đấy.”
“Cậu nói quá đúng. Nơi này nó thắp lửa trái tim tớ, nó là phương thuốc

chữa trị bệnh cho tớ… thậm chí cả bệnh đau nhức khớp.” Majid nói, cùng
một tiếng cười dài.

“Đừng quá phóng đại thế Majid.”
“Không hề nhé … Tớ chắc chắn ở đây cảm thấy đời trẻ hơn mà.” Ông

Majid quay lại phía Jamil. “Thế cậu bé con này sao?”

“Cháu khỏe.”
“Cháu mấy tuổi?”
“Cháu mười ba tuổi.”
“Thời gian thấm thoắt trôi mau!” Ông Majid nói và quay sang ông

Kamal. “Cậu muốn nói kể từ hồi tớ di cư đến giờ đã hơn mười năm?”

“Đúng thật.”
Lúc họ từ cảng trở lại khu Gariyon, Jamil xách chiếc túi của ông Majid

và tự hỏi tại sao người ta rời khỏi đất nước của mình để đến với bán đảo chỉ
vì có ánh nắng mặt trời. Cậu đã để ý thấy trong suốt khoảng thời gian được
gọi là Mùa Hoàng hôn, đã có rất nhiều du khách đến bán đảo. Đây là lúc
những đám mây từ từ trôi lăn từ phía nam và trải rộng, mau chóng tạo ra
một bầu trời đủ sắc. Trong thời gian này, đặc biệt là vào cuối buổi chiều,
bầu trời bừng sáng rực rỡ đến kinh ngạc, tươi rói sắc màu sống động.

Ngay lúc về đến nhà, mặc dù Jamil mong ngóng quà của mình song cậu

vẫn phải đợi. Cậu không định hỏi. Jamil kiên nhẫn chờ đợi lúc ông Majid
ngồi ở hiên nhà đối diện với ánh mặt trời. Ông Majid ngồi đó lặng lẽ, chỉ để
nắm bắt và ghi nhớ phong cảnh vào trong ký ức của mình. Sau một lát, ông
Majid đứng dậy và đưa tay lên bầu trời cầu nguyện. Jamil biết điều đó và
làm theo: chúng con được ban phước vì chúng con chỉ còn một bước là đến
thiên đường!

Majid bảo Jamil đi chơi chỗ khác. “Ông sẽ gặp cháu sau. Ông muốn tận

hưởng mặt trời trước khi mặt trời lặn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.