NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA JAMIL - Trang 34

Jamil đến chỗ ngọn hải đăng, nơi cậu biết thằng bạn Bashir và những

đứa trẻ hàng xóm khác đang chơi quanh đó vào tầm này.

“Chúng tớ nhìn thấy cái gì đó giống như hải quái.” Bashir sợ hãi nói.
“Thật à? Khi nào? Ở đâu?” Jamil nhìn ra biển hỏi.
“Ngay trước khi cậu đến, nó ở rất xa.” Bashir cho biết, tựa mình vào

Jamil nhìn xa hơn ra biển. Bashir là con trai một ngư dân và họ sống gần
ngọn hải đăng.

Bashir lùn thấp hơn Jamil.
“Tại sao các cậu luôn nhìn thấy hải quái khi tớ không ở đây?” Jamil đặt

câu hỏi.

“Bởi vì hải quái không muốn cậu trông thấy nó”.
“Tớ muốn xem hải quái.”
“Mẹ tớ nghĩ rằng không có gì giống quái vật nhưng bố tớ nói bố đã thấy

một con khi ông còn bé.

“Có lẽ hải quái chỉ hiện mình cho thanh thiếu niên thấy chứ không để

cho người lớn thấy nó.”

Một khối hình tam giác của bầy chim trắng từ biển bay vào. Bọn trẻ con

bắt đầu hát:

Leke-leke ơi cho tôi đi làm mưa với
Leke-leke ơi cho tôi chút may mắn đi
Leke-leke ơi cho tôi vui chơi nhé
Leke-leke ơi cho tôi thấy hải quái thế nào đi.
Đến lúc Jamil trở về nhà, trời tối dần và một bưu kiện đang chờ cậu trên

bàn. Được phép của người trên, Jamil phấn khích mở gói bưu kiện. Trong
có một chiếc chìa khóa gỗ. Jamil biến sắc mặt. Cậu không hiểu tại sao ông
Majid lại mang cho cậu món quà này.

“Chìa khóa gỗ được một thợ điêu khắc giỏi nhất ở thành phố chạm khắc

đặc biệt cho cháu. Nó tượng trưng cho thành công. Ông hy vọng nó sẽ mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.