NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA MÍT ĐẶC VÀ CÁC BẠN - Trang 21

Hoa Giấy đứng ở giữa phòng, tay chắp trước ngực, đầu ngoẹo về một

bên vai và bắt đầu nghĩ. Một lát sau, chú ngửa đầu nhìn lên trần nhà và lại
suy nghĩ. Rồi đưa tay ôm lấy cằm suy nghĩ, rồi nhìn xuống đất. Làm như
thế, chú vừa dạo trong phòng vừa lẩm nhẩm:

- Thương nhân, chương nhân, phương nhân… – Nhưng chú thử hoài các

phụ âm khác nhau mà vần thơ vẫn không đến. Sau đó Hoa Giấy nói: – Chà,
từ chi mà lạ! Không tài nào tìm ra vần được.

- À! – Mít Đặc kêu lên vui mừng – Cậu thấy đấy nhé! Cậu bắt mình tìm

vần cho một cái từ vốn chẳng vần vò gì với cái từ nào khác, thế rồi cậu lại
bảo là mình chẳng có khiếu làm thơ.

- Mình rất mong cậu có khiếu làm thơ miễn là cậu đừng làm rầy rà mình.

– Hoa Giấy nói – Mình đang đau đầu đây. Cậu cứ viết sao cho nó ăn vần
với nhau và có ý nghĩa, thế là cậu làm thơ đấy.

- Đơn giản thế thôi à? – Mít Đặc ngạc nhiên.

- Ừ, rất đơn giản. Điều cốt yếu là phải có khiếu.

Vừa về đến nhà, Mít Đặc bắt tay ngay vào sáng tác. Chú dạo bước trong

phòng, khi thì nhìn lên trần nhà, khi thì nhìn xuống đất, đưa tay ôm cằm và
miệng lẩm ba lẩm bẩm. Tối đến thì bài thơ đã hoàn thành.

Chú bảo các bạn:

- Này các cậu, mình đọc cho các cậu nghe một bài thơ mình vừa làm

xong nhé.

- Thật à? Thơ cậu nói về cái gì thế? – Mọi người quan tâm hỏi.

- Về các cậu đấy! – Mít Đặc thú nhận – Đây mấy câu tặng cậu Biết Tuốt:

Một hôm đi dọc theo dòng suối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.