Biết Tuốt nhảy qua con cá chuối.
Biết Tuốt la lên:
- À, cậu trông thấy mình nhảy qua con cá chuối bao giờ thế?
Mít Đặc giải thích:
- Để cho nó vần vò thành thơ mà lị.
- Để cho nó vần à? Thế muốn cho nó vần thì cậu cứ bịa ra những điều sai
sự thật hay sao? – Biết Tuốt tức giận.
- Đúng thế đấy! Điều gì đã có thật thì mình chẳng cần bịa đặt ra nữa. –
Mít Đặc đáp.
- Nếu cậu còn làm như vậy nữa thì cậu sẽ biết tay mình! – Biết Tuốt đe
doạ – Bây giờ thử xem cậu viết về các cậu khác ra sao nào?
- Các cậu nghe này, đây là thơ tặng cậu Nhanh Nhảu:
Nhanh Nhảu đói, thật tội
Nuốt chửng bàn là nguội.
Nhanh Nhảu hét:
- Nó nói dối đấy! Mình có bao giờ nuốt cái bàn là nguội đâu.
- Cậu đừng giận, muốn cho nó vần, mình mới nói cái bàn là nguội. – Mít
Đặc trả lời.
Nhưng Nhanh Nhảu càng hét dữ hơn:
- Mình không bao giờ nuốt chửng cái bàn là nguội, nóng nào cả!