NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA TOM SAWYER - Trang 62

vì, té ra tao đâu có biết. Mày đã về đây tối thứ tư, mày đã nghe những gì

bọn tao nói. Chính thằng Joe đã cho mẹ nó biết như vậy. Làm gì có sự sáng

suốt siêu phàm mà tao thán phục! A, tao phải làm gì mày đây hả Tom? Sao

mày có thể để tao đi đến nhà bà Harper trong khi mày biết tao sẽ chuốc lấy

sự lố bịch với câu chuyện hoang đường thô thiển ấy... Rồi đây cả làng sẽ

cười tao còn gì!

Xúc động vì sự khốn khổ của bà dì tốt bụng, Tom thấy trò đùa của nó

mang một vẻ hoàn toàn khác hẳn, không phải vô hại như nó đã tưởng trước

kia.

- Dì ơi, cháu rất tiếc đã gây ra nỗi buồn phiền này; cháu đã không suy

nghĩ.

- Chính cái đó là điều ta trách cháu đấy, cháu không bao giờ chịu suy

nghĩ trước khi hành động cả, cháu chẳng nghĩ tới gì hết, chẳng nghĩ tới ai

ngoài bản thân của cháu. Cháu chỉ nghĩ đến việc về đây lúc nửa đêm để

đánh lừa bọn dì, cháu chỉ nghĩ đến chuyện phỉnh gạt dì với cái tài thấu thị

vô cùng sáng suốt của cháu, những cái đó thì có, nhưng cháu chẳng mảy

may nghĩ đến nỗi buồn mà bọn dì có thể cảm thấy, cũng không nghĩ đến

cách nào để tránh cho bọn dì khỏi một chút buồn phiền đó.

- Thưa dì, cháu rất lấy làm xấu hổ, bây giờ cháu biết rằng cháu đã có lỗi

với dì, nhưng quả thật không phải cháu có ác ý. Hơn nữa, sở dĩ cháu về đây

đêm thứ tư là vì cháu có ý định nói để dì khỏi lo, rằng bọn cháu không bị

chết đuối.

- Tom ạ, nếu ta tin được lời mày thì mất gì ta cũng chẳng tiếc. Nhưng giải

thích thế nào đây khi cháu lại bỏ đi mà chẳng nói gì với ta cả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.