lầm lẫn và tìm đâu được tên kia
!
Nhưng còn lâu mới xong việc. Tôi phải bắt kịp tên cướp, lấy lại mọi
giấy
tờ nhưng không để cho hai ông bạn biết hoặc lấy đi. Tôi muốn sử dụng
họ, hành động cho họ biết nhưng như vậy không dễ
dàng gì.
Ở
một chỗ chắn đường,
chúng tôi dừng lại ba phút cho tàu đi qua. Tôi
có phần yên tâm được biết
có người bận áo khoác xám cổ nhung đen lên
một toa tàu hạng hai với chiếc vé đi Amiehs như tôi dự đoán.
Một nhân viên nói với tôi: "Tàu tốc hành chỉ dừng lại ở
một ga cách
đấy mười chín phút. Nếu chúng ta không đến trước, Arsène Lupin có thể
tiếp tục đi Amiens mà đến Cleres thì có hai đường rẽ đi hai thành phố khác.
- Tới ga ấy còn bao xa
?
-
Hai mươi ba cây số.
- Hai
mươi ba cây số
trong mười chín phút... Ta đến trước hắn...
Đoạn đường đi thật kích động. Chưa khi nào chiếc xe chạy nhanh
và
đều đến thế. Hình như
nó
đồng cảm với mong muốn của tôi, chấp nhận tính
bướng bỉnh, sinh khí của tôi chống tên vô lại Àrsène Lupin giảo quyệt,
phản
trắc
?
Ông bạn vẫn chỉ đường:
"Sang phải... Rẽ trái... Đi thẳng...!"
Chúng tôi lướt trên mặt đường. Những cột số
dọc đường như những
con vật run sợ, biến mất khi chúng tôi lại gần. Rồi bỗng, qua một đoạn
đường vòng, cột khói tàu
vươn lên; chuyến tốc hành miền
Bắc. Suốt một
cây số
tiếp đó là sự chạy đua cạnh nhau, một cuộc đua không cân sức. Khi
đến ga chúng tôi vượt tàu một quãng xa.
Ba giây sau chúng tôi đã ở trong ga, trước những toa hạng hai. Cửa
mở, một số
hành khách đi xuống nhưng không có tên cướp. Lên kiêm tra
các toa chúng tôi không thấy Arsène Lupin.
Tôi kêu lên: "Mẹ kiếp!
Khi đi cạnh nhau có lẽ
hắn nhận ra tôi trong
xe ô tô nên nhảy tàu rồi
!"
Trưởng tàu xác định giả thuyết đó,
ông thấy một người đàn ông nhào
xuống cách ga hai trăm mét.
"Đấy kìa... người đang vượt qua đường chắn...”
Tôi chạy tới, hai nhân viên cùng đi cũng chạy theo, đúng ra là một
người vì người kia, một tay đua đặc biệt chạy rất nhanh, rút ngắn cự ly với
tên chạy trốn. Hắn thấy vậy nhảy qua hàng rào, bươn lên một bờ
dốc. Từ xa
chúng tôi thấy hắn chạy vào một cánh rừng nhỏ gần đấy. Khi chúng tôi tới