NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 109

bà già bị liệt. Mày ăn đi, nguội rồi.
Bà ta đi ra. Tôi kéo khay lại gần, ăn súp một cách vô thức. Cứt, súp – như
cứt. Cháo – như cứt. Cuộc sống – như cứt.
Tôi ngồi. Suy nghĩ. Bỗng thầy hiệu trưởng chạy vọt vào phòng vui vẻ xoa
tay.
- Gallego, người ta không để em lại đây và cũng chẳng cần thiết.
Chúng ta quay về, về lại cô nhi viện. Em muốn về cô nhi viện không?
- Có.
- Vậy là phải.
Thầy nhìn những đĩa thức ăn.
- Em vẫn còn kịp bữa chiều. Chúng ta cũng không đưa em tới trường
nội trú tâm thần. Hiểu không? – và thầy chậm rãi nhắc lại – Ga-lle-go?
- Gonzalez Gallego – tôi đính chính lại.
- Sao cơ? Em biết nhiều đấy. Thầy nói Gallego, tức là Gallego.
Chúng tôi đi về lại cô nhi viện. Vẫn kịp bữa tối.
- Nào, cậu hãy kể xem ở đó thế nào? – một chàng trai trên xe lăn hỏi
tôi lúc ăn tối.
- Đêm – tôi trả lời – đêm tớ sẽ kể.
Chú thích:

[1]

Một lọai thuốc lá hạng sang thời đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.