NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 27

Mấy ngày sau Catia về nhà bố mẹ ăn sủi cảo. Mẹ cô bưng nồi nước luộc sủi
cảo ra khỏi bàn và định đi vào bếp.
Mẹ ơi, đừng đổ đi, có thể dùng để nấu súp – Catia nói một cách vô thức.
Ngày hôm sau, khi Catia đến trường Tổng hợp, mẹ cô lặng lẽ đến ngôi nhà
của chúng tôi và đặt cạnh cửa một con gà làm sẵn. Băng giá bắt đầu tan.
*
Khi Catia đi làm, tôi ở nhà một mình với một phụ nữ tuyệt vời nhất đời –
chúng tôi sống cùng một nhà với bà cô ấy. Bà bước vào phòng tôi, ngồi
xuống phía đối diện:
- Sao, cháu vẫn chưa chết à?
- Bà làm sao thế? – tôi trả lời – Khi nào cần cháu sẽ chết. Bà cũng đâu
còn trẻ nữa đâu. Hay bà định sống lâu muôn tuổi đấy?
- Cháu cần cho ai hả thằng không tay, không chân? Đến cái đinh đóng
cũng không nổi.
- Bà có bút mực không?
- Có.
- Bà hãy đi quanh nhà và chỗ nào cần đóng đinh thì bà hãy đánh dấu
vào. Tin cháu đi, đinh sẽ được đóng lên.
Và chúng tôi giết thời gian bằng những câu chuyện tâm tình. Bà kể cho tôi
nghe về tuôi trẻ của mình, về họ hàng. Từ những câu chuyện của bà, có thể
thấy rằng họ hàng của bà toàn là những người đểu giả, mất dạy. Một lúc sau
bà đi ra bếp, tiếng nồi xoong loảng xoảng. Bà quay lại.
- Ruben, bà đã nấu súp đây này. Có ăn không hay sợ ta đầu độc?
- Cho cháu ăn súp. Còn đầu độc thì cháu không sợ. Cái gì cháu cũng
đã từng ăn rồi.
Bà mang súp tới cho tôi. Súp rất ngon. Dưới đáy dĩa – một miếng thịt vịt to
tướng.
*
Khi Alla có mang, chúng tôi sống rất cực. Alla ăn bánh mì với mỡ nước.
Tôi không ăn được mỡ, tôi ăn bánh mì với dầu hướng dương. (Trong cô nhi
viện, bánh mì rắc dầu hướng dương và muối được coi là thức ăn ngon).
Năm đó, lần đầu tiên tôi bị đau dạ dày. Chúng tôi còn nấu súp đậu. Alla

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.