NHỮNG DI CHÚC BỊ PHẢN BỘI - Trang 37

trong cái mớ chăn chiếu nóng sôi mà hình như cô ta đặc biệt dồn lại đấy
cho anh ta...” Rồi, cô “lay lấy anh, nghe tiếng tim anh đập, đưa ngực mình
ra cho anh cũng nghe tiếng tim cô như vậy.” Rồi cô “sục vào giữa hai chân
anh theo cái cách kinh tởm cho đến nỗi Karl phải ló đầu và cổ ra khỏi gối
mà vùng vẫy.” Cuối cùng, “cô ẩy bụng mình vào anh mấy lần, anh có cảm
giác cô là một phần của chính anh và có thể chính vì thế mà một nỗi khốn
quẫn kinh tởm xâm chiếm lấy anh.”
Cảnh giao hợp tầm thường đó là nguyên cớ của mọi sự sẽ tiếp diễn, trong
cuốn tiểu thuyết. ý thức rằng số phận của ta bắt nguồn từ một nguyên cớ vô
nghĩa thật đáng suy sụp tâm thần. Nhưng mọi phát hiện về một sự vô nghĩa
bất ngờ cũng đồng thời là ngọn nguồn của cái hài. Post coitum omne
animal triste. Kafka là người đầu tiên mô tả cái hài của nỗi buồn đó.
Cái hài của dục tính: ý tưởng không thể chấp nhận đối với những tín đồ
thánh giáo cũng như đối với những kẻ tân - phóng đãng. Tôi nghĩ đến D.H.
Lawrence, đến người ca ngợi éros ấy, người tuyên truyền cho sự giao hợp
ấy, trong cuốn Người tình của phu nhân Chattaerley, tìm cách phục hồi
danh dự cho cái tính dục bằng cách làm cho nó trở thành trữ tình. Nhưng
tính dục trữ tình thì còn đáng cười hơn là chủ nghĩa tình cảm trữ tình thế kỷ
trước nhiều lắm.
Viên châu báu hứng dục của cuốn Châu Mỹ là Brunelda. Cô đã quyến rũ
Federico Fellini. Từ lâu, ông đã mơ tưởng làm một bộ phim từ cuốn Châu
Mỹ, và trong Intervista ông đã cho ta thấy cảnh phân vai cho bộ phim mơ
tưởng đó: nhiều ứng cử viên khó có thể tin được đã thử vai Brunelda, do
Fellini chọn với cái thú dồi dào ta thường biết ở ông. (Nhưng tôi nhấn
mạnh: cái thú đó, Kafka cũng dồi dào như vậy. Bởi Kafka không có đau
khổ vì chúng ta đâu! Ông đã lấy làm vui thú vì chúng ta!)
Brunelda, người nữ ca sỹ, cái cô nàng “rất đỗi tế nhị” “mắc bệnh thấp khớp
ở chân”. Brunelda có đôi bàn tay nhỏ béo, cằm đôi, “to béo quá mức”.
Brunelda, ngồi, chân dạng ra, “gắng sức ghê gớm lắm, đau đớn nhiều lắm
và cứ phải thường dừng lại nghỉ” cúi xuống để “kéo lấy cho được cái mép
phía trên đôi bít tất của mình”. Brunelda “vén chiếc áo váy của mình lên,
dùng các đường viền váy mà lau khô mắt cho Robinson đang khóc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.