NHỮNG DI CHÚC BỊ PHẢN BỘI - Trang 9

"Thật khó tin là con người khốn khổ kia lại hiểu ta kỹ đến thế. Chẳng phải
là vì y mà ta trở thành nổi tiếng đó sao? Kỳ thực, ta sắp đi xức dầu thánh
cho y." Nhưng nhất là: Mann nhấn mạnh rằng cuốn tiểu thuyết của ông là
một tác phẩm hài hước. Kinh thánh trở thành chuyện cười! Cũng như câu
chuyện nọ về bà Putiphar và ông Joseph3; cuống cuồng lên vì yêu, bà ta
cắn giập cả lưỡi và nói những lời ve vãn bằng cái giọng ngọng líu, ngủ dới
em di, ngủ dới em di, trong khi Joseph, con người trong trắng, ngày này
qua ngày khác, suốt ba năm ròng, kiên trì giải thích cho cái bà nói ngọng nọ
rằng họ bị cấm không được làm tình với nhau, nhưng vừa giải thích như
vậy ông ta lại vừa cương lên, cương lên, cương lên tuyệt diệu cho đến nỗi
bà Putiphar nhìn thấy ông ta liền hóa điên, xé toang áo ông ta ra, và khi
Joseph bỏ chạy trốn, mà vẫn cứ cương, bà ta hoảng loạn, tuyệt vọng, hung
dữ, hét lên và kêu cứu, buộc tội Joseph cưỡng hiếp bà.
Cuốn tiểu thuyết của Mann được mọi người nhất trí kính trọng; bằng chứng
rằng việc phàm tục hóa không còn bị xem là tội lỗi mà từ nay đã trở thành
thói quen. Trong suốt thời hiện đại, việc không có tín ngưỡng không còn là
thách thức và khiêu khích, và về phần mình lòng tín ngưỡng cũng mất đi
niềm tin chắc có tính truyền giáo hay cố chấp ngày trước của nó. Cú sốc
của chủ nghĩa Stalin đã đóng vai trò quyết định trong quá trình này: tìm
cách tẩy xóa hết mọi ký ức cơ đốc, nó đã soi rõ một cách tàn nhẫn cho tất
cả chúng ta, những người có tín ngưỡng hay không có tín ngưỡng, những
kẻ báng bổ hay sùng đạo, rằng tất cả chúng ta đều thuộc về nền văn hóa
chung cắm sâu trong quá khứ cơ đốc, không có cái đó thì chúng ta sẽ chỉ là
những chiếc bóng không có thực thể, những kẻ biện luận không có ngôn từ,
những kẻ mất gốc về tinh thần.
Tôi được giáo dục như một người vô thần và tôi đã vui thích làm một kẻ vô
thần cho đến ngày, trong những năm đen tối nhất của chủ nghĩa cộng sản,
tôi nhìn thấy những người cơ đốc bị ngược đãi. Bỗng chốc, chủ nghĩa vô
thần khiêu khích và hồn nhiên thời con trẻ của tôi tan biến như một điều
ngớ ngẩn tuổi thơ. Tôi hiểu những người bạn tín đồ của tôi và, bị lôi cuốn
vì tình hữu ái và đồng cảm, tôi theo họ đi xem lễ. Làm việc đó, tôi không đi
đến chỗ tin rằng có một Thượng đế điều khiển các số mệnh của chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.