Lauren tựa vào cậu, thì thầm, “Em chắc là bố anh đã rất muốn có mặt.”
David thở dài. “Ừ. Thứ Sáu tuần sau ông ấy sẽ đến,” cậu đáp, nhưng khi
cậu nhìn cô, mắt cậu long lanh. “Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Cô nói, luồn tay vào tay cậu.
Cuối cùng, cậu cũng mỉm cười.
...
VÀI NGÀY VỪA QUA, ANGIE ĐÃ LÀM VIỆC KHÔNG NGỪNG
NGHỈ. SÁNG NÀO cô cũng dậy trước bình minh và ngồi bên chiếc bàn ăn
trong bếp, các ghi chép, thực đơn và giấy tờ trải trước mặt. Trong những
lúc ấy, những giờ tĩnh lặng mang sắc hồng nhạt, cô lên phương án cho
chiến dịch thu gom áo khoác và sáng tác ra hàng loạt các quảng cáo và
khuyến mãi. Lúc bảy rưỡi sáng cô đã có mặt ở nhà hàng, gặp mẹ để học hỏi
những công việc hậu cần thường nhật trong bếp.
Trước tiên, họ đến gặp các nhà cung cấp. Angie quan sát mẹ đi qua
những thùng đựng rau tươi, ngày nào cũng chọn đúng những thứ ấy: cà
chua, ớt chuông xanh, cà tím, rau diếp, hành tây và cà rốt. Mẹ không bao
giờ dừng lại để ngó ngàng đến những thứ nấm củ tươi, những lớp lớp ớt
chuông đủ màu sặc sỡ, những quả đỗ non, những ngọn rau salad mềm hay
thứ nấm thơm quý hiếm màu sẫm.
Ở chỗ chợ thịt cá cũng vậy. Mẹ mua loại tôm nguyên vỏ màu hồng nhỏ
xíu để làm món cocktails và không có gì khác. Đối với anh em nhà Alpac,
mẹ chọn loại thịt thăn nạc nhất, thịt lợn và thịt bê xay cùng hơn một tá lườn
gà nạc. Đến cuối ngày thứ tư, Angie đã bắt đầu nhận thấy những cơ hội bị
bỏ lỡ. Cuối cùng, cô ở lại, nói với mẹ “về nhà trước đi”; rằng cô sẽ về ngay.
Ngay khi mẹ vừa đi khỏi, Angie quay sang chỗ người giám sát sản xuất.
“Được,” cô nói, “Hãy vờ như thể DeSaria’s là một nhà hàng mới tinh nào.”
Trong vài tiếng sau đó, ông ta tung hứng thông tin với cô như một nghệ
sĩ xiếc. Cô nuốt lấy từng lời và ghi chép lại, rồi cũng làm y hệt như vậy ở
chợ thịt cá.
Cô đã hỏi tới hàng trăm câu hỏi.
Cá được làm lạnh nhanh nghĩa là gì?