NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 206

Ít ra, một lần cô có chỗ mà đi trong kỳ nghỉ này, nhưng làm sao cô có thể

đến đó được, khi cô đang trong tâm trạng tan nát và ngốc nghếch? Angie
chỉ cần nhìn cô một lần là sẽ biết ngay. Lauren đã sợ hãi giây phút này từ
lúc cô biết là mình có thai.

Cô vẫn còn đi lại trong căn hộ vào lúc mười một giờ trưa khi chuông

điện thoại reo. Cô trả lời ngay hồi chuông đầu tiên. “Xin chào?”

“Lauren à? Cô Angie đây.”
“Ồ, chào cô ạ.”
“Cô tự hỏi không biết cháu có cần đi nhờ xe hôm nay không. Trời có vẻ

sắp mưa và cô biết là xe ô tô của mẹ cháu không chạy được.”

Lauren thở dài. Đó là âm thanh thuần túy ước ao. “Không ạ. Cám ơn cô.”
“Cháu sẽ đến lúc một giờ chiều chứ?”
Câu hỏi ân cần khiến Lauren không thể nói không. Cô muốn được đi

quá. “Chắc chắn ạ. Lúc một giờ.” Sau khi gác máy, Lauren đi tới phòng của
mẹ và đứng bên cánh cửa, lắng nghe. Yên lặng. Cuối cùng cô gõ cửa. “Mẹ
ơi?”

Có tiếng đệm giường cọt kẹt, rồi tiếng bước chân. Cửa mở ra. Mẹ đứng

đó, mắt thất thần và da xám xịt, mặc một chiếc áo phông dài đến đầu gối
quảng cáo cho một quán rượu. Khẩu hiệu là Những người say phục vụ
những người say từ 89 năm
. “Gì thế?”

“Mẹ nhớ không, hôm nay là ngày lễ Tạ ơn? Chúng ta được mời đi ăn

tối.”

Mẹ né sang một bên để với lấy một gói thuốc. Châm một điếu. “Ồ, phải.

Bà chủ của con. Mẹ nghĩ con không chắc lắm.”

“Con... con muốn đi.”
Mẹ ngoái lại sau lưng – nhìn người đàn ông trên giường, chắc thế. “Mẹ

nghĩ là sẽ ở lại đây thôi.”

“Nhưng…”
“Con đi đi. Hãy vui chơi thỏa thích. Đằng nào thì mẹ cũng chẳng thích đi

đến những sự kiện rình rang. Con biết mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.