NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 234

Họ cùng nhau tiến về phía bệnh viện. Bước chân nọ lên trước chân kia,

cô cố gắng buộc mình chỉ được nghĩ thế mà thôi.

David mở cửa cho cô.
Phòng đợi đông đúc toàn phụ nữ - những cô gái, đa phần thế, ngồi một

mình, đầu gục xuống như đang nói lời cầu nguyện trong tuyệt vọng, đầu
gối kẹp sát vào nhau. Một cử chỉ muộn màng. Một số người vờ như đang
xem tạp chí; những người khác không buồn vờ vịt rằng bất cứ điều gì cũng
có thể khiến họ không còn nghĩ đến nguyên nhân khiến họ đến đây. David
là cậu trai duy nhất trong phòng.

Lauren tiến tới bàn tiếp đón và làm thủ tục, sau đó quay lại một chiếc

ghế còn bỏ trống và điền vào các giấy tờ người ta đưa cho cô. Khi làm
xong, cô mang kẹp tài liệu trở lại bàn và đưa cho một người phụ nữ để
người này kiểm tra.

“Cô mười bảy tuổi à?” Bà ta hỏi, ngước nhìn cô.
Lauren cảm thấy hốt hoảng. Đáng nhẽ cô cần phải khai gian tuổi, nhưng

căng thẳng quá, cô không còn đủ sáng suốt. “Gần mười tám rồi ạ. Cháu có
cần...” Cô gái hạ giọng. “Cháu có cần sự đồng ý của mẹ để... làm việc này
không ạ?”

“Ở bang Washington thì không cần. Tôi chỉ muốn biết chắc chắn mọi

thông tin đều chính xác. Trông cô trẻ hơn thế.”

Cô gật đầu yếu ớt, nhẹ nhõm. “Ồ.”
“Ngồi xuống đi. Chúng tôi sẽ gọi cô.”
Lauren quay trở về chỗ ngồi. David ngồi xuống bên cô gái. Hai người

cầm tay nhau nhưng không nhìn vào nhau. Lauren sợ rằng mình sẽ khóc
nếu làm như thế. Cô đọc tờ rơi để trên bàn, rõ ràng là của một cô gái không
may nào khác để lại.

Thủ thuật, tờ rơi cho biết, dài không quá mười lăm phút.
... sẽ hồi phục để người phụ nữ làm việc bình thường trong vòng từ hai

mươi tư đến bốn mươi tám giờ...

... sự khó chịu tối thiểu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.