NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 235

Cô gấp tờ rơi vào, đặt sang một bên. Có thể là cô còn trẻ, nhưng cô biết

rằng vấn đề không nằm ở sự đau đớn, sự hồi phục cũng như độ dài của thủ
thuật.

Cuộc sống.
Sẽ dễ hơn nếu đừng nghĩ về sự thai nghén của cô theo cách đó, dễ hơn

nếu vờ như một thủ thuật gói gọn trong mười lăm phút có thể xóa sạch vấn
đề của cô. Nhưng nếu không thế thì sao? Sẽ ra sao nếu như cô tiếc thương
đứa trẻ mất đi trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình? Sẽ ra sao nếu
như cô suốt đời cảm thấy nhơ nhuốc bởi ngày hôm nay?

Cô ngước nhìn David. “Anh có chắc chắn không?”
Cậu tái mặt. “Chúng ta có lựa chọn nào đâu?”
“Em không biết.”
Một người phụ nữ tiến vào phòng chờ. Cầm kẹp giấy trên tay, bà ta gọi

to vài cái tên. “Lauren. Sally. Justine.”

David bóp chặt tay cô. “Anh yêu em.”
Lauren run rẩy đứng dậy. Hai cô gái khác cũng đã làm thế. Lauren nhìn

David lần cuối, cái nhìn mong manh, rồi đi theo người y tá vận quần áo
trắng dọc theo hành lang.

“Justine, phòng khám số hai,” người phụ nữ nói, đẩy một cánh cửa đóng

kín.

Một cô gái mới lớn vẻ sợ hãi bước vào trong, đóng cửa lại sau lưng.
“Lauren. Phòng số ba.” Vài giây sau người phụ nữ lại nói, mở một cánh

cửa. “Mặc chiếc áo choàng kia và đội mũ vào.”

Lần này Lauren chính là cô gái sợ hãi tiến vào phòng. Trong khi cô cởi

quần áo và mặc chiếc áo choàng bằng cotton trắng, đội chiếc mũ giấy, cô
không thể không để ý đến sự trớ trêu của hoàn cảnh: mũ và áo choàng. Là
học sinh năm cuối, cô chẳng bao giờ tưởng tượng đến cảnh này. Cô ngồi
xuống mép bàn.

Tủ đồ và mặt bàn inox sáng choang khiến cô chớp mắt; chúng sáng quá

mức dưới ánh đèn lắp trên trần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.