NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 255

đường đúng đắn nào. Chúng ta chỉ là hai người đã sống qua thời điểm khó
khăn và bước đến một nơi mới. Đưa em vào giường đi,” cô nói dịu dàng.

Anh chửi thề. Có sự tức giận, hoặc khuất phục, trong giọng anh.
Cô bám vào điều đó. “Làm ơn. Yêu em đi.”
Anh rên lên và ôm lấy cô, thì thầm. “Chết tiệt,” rồi môi anh đậu xuống

môi cô.

SÁNG HÔM SAU, ANGIE THỨC DẬY TRONG NHỊP ĐIỆU QUEN

THUỘC CỦA MƯA gõ trên mái nhà và trượt xuống những ô kính cửa sổ.

Hai tay Conlan ôm vòng quanh cô, giữ cô thật gần thậm chí trong giấc

ngủ. Cô dựa vào lòng anh, thích thú được cảm nhận anh qua làn da mình.
Hơi thở chậm và đều của anh buồn buồn sau gáy cô.

Họ đã ngủ ở tư thế này trong suốt cuộc hôn nhân của họ. Cô đã từng

quên điều ấy đã khiến cô cảm thấy an toàn đến nhường nào.

Cô nhẹ nhàng nhích ra xa anh đủ để có thế xoay người. Cô cần được

nhìn thấy anh...

Cô chạm vào má anh, vuốt dọc theo những nếp nhăn mà đau khổ đã để

lại trên đó. Chúng tương ứng với những nếp nhăn của chính cô; mỗi nếp
nhăn là đọng lại của những gì họ đã sống, những thứ họ đã đạt được hay
đánh mất. Sớm hay muộn, tất cả chúng sẽ cư trú trên mặt bạn. Nhưng người
đàn ông trẻ tuổi cũng vẫn còn đó; người đàn ông cô đã yêu. Cô nhìn thấy
chàng trai trẻ tuổi ấy trên đường nét của gò má, đôi môi, làn tóc còn chưa
ngả bạc và cần được cắt tỉa.

Anh mở mắt.
“Chào buổi sáng,” cô nói, ngạc nhiên bởi giọng nói khàn khàn của mình.
Tình yêu, cô nghĩ; đã chạm tới mọi ngóc ngách của người phụ nữ, thậm

chí cả giọng nói của cô trong buổi sáng mùa đông.

“Chào em.” Anh hôn cô dịu dàng rồi lùi lại. “Giờ thì sao nào?”
Cô không thể không mỉm cười. Đúng là Conlan mà. Cái lý thuyết

chúng–ta–chẳng–còn–sơ–đồ-đường–đi–nữa, không sử dụng được cho
người đàn ông sống bằng nghề tìm lời giải đáp. Cô đã biết câu trả lời của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.