NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 272

Cô lại nhìn xuống chỗ Angie, đang chờ đợi để đưa cô về nhà.
Nhà.
Sau đó cô gái nhìn bà Mauk và nói, “Giờ cháu ổn rồi.”
“Cháu là đứa con ngoan, Lauren à. Bác sẽ nghĩ đến cháu với những điều

tốt đẹp.”

“Có lẽ cháu sẽ gặp lại bác.”
“Bác hy vọng là không, Lauren ạ. Một khi đã ra khỏi khu này của thị

trấn, hãy cố gắng tránh xa nó ra. Nhưng bác luôn ở đây nếu cháu cần gì ở
bác.” Nở nụ cười lần cuối, bà Mauk chào tạm biệt.

Trong hành lang, Lauren nhấc vali lên khỏi mặt sàn và vội vã đi ra ngoài,

xuống cầu thang.

“Cháu muốn cô lấy nốt đồ không?” Angie hỏi, tiến lại chỗ cô gái.
“Tất cả chỉ có thế thôi cô ạ.” Lauren nói, vỗ vỗ vào chiếc vali.
“Ồ.” Angie dừng lại. Một thoáng nhíu mày, nhưng rồi cô nói, “Nào,

được rồi. Chúng ta lên đường.”

Trên đường lái xe qua thị trấn, dọc theo đường biển và lên đồi, Lauren

nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói điều gì. Thỉnh thoảng, nhờ ánh trăng sáng
chiếu vào đúng chỗ, cô nhìn thấy mình đang nhìn chăm chú vào bóng của
chính mình. Cô không thể không nhìn thấy một cô gái đang mỉm cười
nhưng đôi mắt buồn rầu. Cô tự hỏi nếu từ giờ trở đi đôi mắt này sẽ mãi mãi
buồn, mãi mãi nhìn thấy cơ hội đã lỡ mất. Điều đó đã từng xảy ra với mẹ
của cô.

Cô nhìn sang phía Angie, đang nhẩm hát theo radio. Có lẽ cô ấy cũng

không biết phải nói gì nốt.

Lauren nhắm mắt lại. Cô gái cố gắng tưởng tượng ra cuộc sống với

người mẹ là Angie. Mọi thứ chắc hẳn sẽ dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn.
Angie sẽ chẳng bao giờ tát vào mặt đứa con gái đang mang bầu của mình
hay bỏ đi giữa đêm khuya, hay...

“Đến rồi. Về nhà rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.