NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 300

Tiếp đó, Lauren bị cuốn vào với gia đình DeSaria. Ai nấy đều nói cùng

một lúc, kể chuyện cười, nắm tay nhau. Họ đi từ gian hàng này sang gian
hàng khác, ăn đủ thứ được mời và mua hàng túi đủ các thứ họ không thể ăn
tại chỗ. Lauren nhìn thấy hơn chục bạn học đi lại giữa đám đông với gia
đình của họ. Ít ra lần này cô cảm thấy mình là một phần của mọi thứ thay vì
đứng ngoài rìa, ngắm nhìn.

“Đã đến giờ,” cuối cùng, Mira nói. Như có ám hiệu, cả gia đình dừng lại.

Thực tế, dường như cả thị trấn cùng lặng phắc.

Rồi đèn tắt. Bóng tối ùa đến. Bỗng dưng những ngôi sao trên đầu trở nên

tuyệt đẹp. Sự háo hức lan truyền trong đám đông. Angie cầm tay Lauren
trong tay mình, bóp nhẹ.

Đèn Giáng sinh bật sáng. Hàng nghìn ngọn đèn, cùng một lúc.
Lauren thốt lên kinh ngạc.
Phép lạ.
“Cũng khá tuyệt chứ hả?” Angie nói.
“Vâng ạ.” Cổ họng Angie nghẹn lại.
Họ còn ở lại quảng trường một giờ nữa, rồi đi bộ đến nhà thờ dự lễ nửa

đêm, ngày nay được tổ chức lúc mười giờ đêm. Lauren sắp sửa khóc đến
nơi khi cùng Angie bước vào nhà thờ. Nó giống hệt giấc mơ về cô gái nhỏ
của cô; cô có thể dễ dàng tưởng tượng Angie là mẹ mình. Sau buổi lễ, gia
đình DeSaria chia tay, mỗi người đi mỗi ngả.

Angie và Lauren đi bộ qua đám đông, chỉ trỏ các thứ cho nhau trên

đường đi. Khi họ đi tới chỗ chiếc xe, tuyết bắt đầu rơi. Họ lái xe chầm
chậm về nhà. Những bông tuyết nhẹ và xốp. Chúng rơi thật lười biếng
xuống đất.

Lauren không thể nhớ nổi lần cuối cô nhìn thấy Giáng sinh trắng là khi

nào. Thông thường mưa là tiêu chuẩn của kỳ nghỉ lễ.

Trên đường Miracle Mile, tuyết rất dính. Chúng phủ lên những nhánh

cây và phủ lên vệ đường. Những khu vườn nằm bên dưới một lớp chăn
trắng lấp lánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.