NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 327

chuyện của họ luôn liên quan đến thời tiết. Ngày lại ngày, họ hy vọng được
thấy mặt trời.

Khi tháng Một sắp qua, họ lại chuyển niềm hy vọng sang tháng Hai.
Vào ngày Valentine, trời quang mây, và mặc dù không nhìn thấy mặt

trời, mưa đã giảm xuống thành một làn sương óng ánh.

Nhà hàng chật cứng người. Lúc bảy giờ, cả hai phòng ăn đều kín chỗ và

một dòng người đứng xếp hàng dọc theo cửa sổ.

Ai nấy đều di chuyển với tốc độ tối đa. Lauren, kể từ khi tốt nghiệp đã

làm việc toàn thời gian ở nhà hàng, phải phục vụ gấp đôi lượng bàn. Mẹ và
Mira chuẩn bị gấp ba số lượng các món đặc biệt, trong khi Angie rót rượu,
mang bánh mì và dọn dẹp các bàn trống ngay khi có thể. Thậm chí Rosa
cũng bị lây tinh thần làm việc – bà ta bê hai đĩa một lúc thay vì từng đĩa
như mọi khi.

Cửa nhà bếp bật mở. “Angela!” mẹ gọi to. “A-ti-sô và ricotta.”
“Ngay đây, mẹ.” Angie vội vã đi xuống và lấy lọ a-ti-sô và hộp pho mát

ricotta tươi. Cả tiếng sau đó cô chạy tơi bời. Họ sẽ phải thuê thêm nhân
viên phục vụ bàn. Có khi phải hai người.

Cô đang chạy đi kiểm tra cuốn sổ đặt bàn thì đâm sầm theo đúng nghĩa

đen vào Livvy. Angie cười vang. “Chị đừng có bảo em là chị đến dùng bữa
tối nay?”

“Lễ Valentine ở nhà hàng của gia đình á? Không dám đâu. Sal làm việc

muộn tối nay.”

“Vậy sao chị lại đến?”
“Chị nghe nói nhà hàng thiếu người giúp.”
“Không. Bọn em ổn mà. Bận bịu, nhưng ổn cả. Thật đấy mà. Chị nên

nằm nghỉ ngơi. Về nhà và…”

Ai đó tiến lại phía sau Angie, túm lấy vai cô. Trước khi kịp quay đầu,

Conlan đã bế cô trong tay và đưa cô ra khỏi nhà hàng.

Điều cuối cùng Angie còn nghe thấy chị nói là “Chị đã bảo mà. Thiếu

người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.