NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 332

xếp lịch cho các ngày còn lại trong tuần. Lauren kể một câu chuyện vui về
cuộc hẹn hò mới nhất với David, và một chuyện khác còn buồn cười hơn về
mẹ.

Khi họ tới văn phòng của bác sĩ, Angie lại cảm thấy căng thẳng.
Cô dừng lại ở cửa phòng khám, cố gắng không nghĩ đến mình nữa.
Lauren chạm vào tay cô. “Cô có muốn chờ cháu trong xe không?”
“Dĩ nhiên là không.” Cô gắng mỉm cười, dù cảm thấy đôi chút gượng

gạo, cô mở cửa ra và bước vào văn phòng thơm mùi thuốc.

Kỷ niệm vội ùa về. Cô đã ở trong rất nhiều căn phòng như thế này, đã

biết bao lần mặc những chiếc áo bệnh viện mỏng manh, và đặt hai bàn chân
lên biết bao giá đỡ lạnh lẽo. Bao nhiêu năm trời, dường như cô chỉ làm có
mỗi việc ấy...

Cô tiếp tục đi qua căn phòng, từng bước một. Ở bàn tiếp tân, cô bám lấy

cạnh bàn bằng Formica. “Lauren Ribido.” Cô nói.

Nhân viên lễ tân lướt qua chồng hồ sơ trong những tấm bìa màu vàng và

rút ra một hồ sơ. Rồi cô ta đưa một kẹp giấy cho Angie. “Đây. Điền vào các
mục ở đây và chuyển lại cho tôi.”

Angie nhìn xuống bản kê khai quen thuộc. Ngày đầu tiên của kỳ kinh

cuối... số lần có thai... hoàn chỉnh thai kỳ... Chậm rãi, cô đưa bản khai cho
Lauren.

“Ồ,” nhân viên lễ tân cau mày nói. “Tôi xin lỗi. Tôi cứ tưởng…”
“Đừng lo.” Angie nói nhanh. Cô dẫn Lauren đến dãy ghế kê dọc theo

bức tường. Họ ngồi xuống cạnh nhau.

Lauren bắt đầu điền vào tờ khai.
Angie nghe tiếng bút cào lên giấy lạo xạo. Thật kỳ lạ, âm thanh ấy làm

cô bình tĩnh lại.

Khi họ gọi tên Lauren, Angie suýt nữa đứng lên. Rồi cô nghĩ: Không.

Lauren sẽ phải làm nhiều việc của người lớn. Và đây là sự khởi đầu. Angie
chỉ có thể giúp đỡ cô gái sau đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.