NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 393

“Không ạ. A a a!” Cô gái cong người vì đau.
“Được đấy. Rặn đi nào,” bác sĩ Mullen nói. “Nào Lauren. Rặn mạnh

vào.”

Lauren ngồi dậy. Angie và Conlan đỡ cho cô gái ngồi thẳng lưng trong

khi cô rên rỉ, gầm gừ và gào thét.

“Con trai,” vài phút sau bác sĩ Mullen nói.
Lauren nằm vật xuống giường.
Bác sĩ quay nhìn Conlan. “Anh là bố phải không? Anh có muốn cắt dây

rốn không?”

Conlan không cử động.
“Làm đi chú,” Lauren nói mệt mỏi. “Được mà.”
Anh đi như một khúc gỗ về phía trước, cầm lấy kéo, và cắt dây rốn.

Người y tá nhanh chóng tiến vào và bế lấy đứa bé.

Angie mỉm cười nhìn Lauren qua làn nước mắt. “Cháu đã làm được.” Cô

vuốt mái tóc ướt trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lauren.

“Bé có sao không ạ?”
Bác sĩ trả lời. “Em bé hoàn hảo.”
“Nữ thần của cô,” Angie nói. “Cô rất tự hào vì cháu.”
Lauren ngước nhìn Angie qua đôi mắt buồn, mệt mỏi. “Cô sẽ kể cho bé

nghe về cháu, phải không? Rằng cháu là một cô gái tốt, chỉ phạm một lỗi
lầm. Và rằng cháu yêu bé rất nhiều nên cháu đã trao bé đi.”

Câu hỏi ấy cứa thẳng vào Angie, làm cô đau đớn đến mức mất một nhịp

tim cô không thể đáp lời. Khi cô nói, giọng cô mệt mỏi. “Bé sẽ biết cháu
mà Lauren. Chúng ta sẽ không tạm biệt đâu.”

Sự thấu hiểu trong mắt Lauren khiến Angie cảm thấy mình mới là người

trẻ. “Vâng. Đúng. Nào, cháu nên ngủ một tí thì hơn. Cháu kiệt sức rồi.” Cô
gái úp mặt vào gối.

“Cháu có muốn nhìn em bé không?” Angie hỏi ân cần.
“Không ạ.” Lauren trả lời, và giọng cô gái chẳng nhẹ nhàng chút nào.

“Cháu không muốn nhìn thấy bé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.