NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 394

KHI LAUREN THỨC GIẤC, CĂN PHÒNG CỦA CÔ NGẬP TRONG

HOA. NẾU NHƯ cô không cảm thấy tệ đến thế, thì hẳn là cô đã mỉm cười.
Nằm trong giường, cô cố gắng đoán từng giỏ hoa do người nào tặng. Chỗ
hoa violet Phi Châu kia chắc chắn là của Livvy và Sal. Cây hoa đỗ quyên là
của Maria. Hoa cẩm chướng hồng có lẽ là của Mira. Còn hoa ly và hoa
thạch thảo là của Angie và Conlan. Hai tá hoa hồng đỏ chắc chắn là của
David. Cô tự hỏi không biết trong những tấm card kia viết gì. Người ta nói
gì với một cô gái vừa sinh một đứa con mà cô sẽ không giữ được?

Có tiếng gõ cửa làm cô làm thay đổi luồng suy nghĩ của cô.
“Mời vào.”
Cửa mở ra. David và mẹ cậu đứng đó; cả hai trông nhợt nhạt và lưỡng

lự.

Khi cô nhìn người con trai cô yêu, tất cả những gì Lauren có thể nghĩ đó

là lúc này bụng cô phẳng biết chừng nào, trống rỗng chừng nào. “Anh nhìn
thấy bé chưa?”

David nuốt mạnh, gật đầu. “Bé nhỏ xíu.” Cậu đi qua gian phòng và tiến

lại bên giường cô.

Cô chờ nụ hôn của cậu. Rồi nụ hôn qua đi rất nhanh. Họ nhìn nhau trong

im lặng nặng nề.

“Bé có mái tóc của cháu,” bà Haynes nói, tiến lại chỗ chiếc giường. Bà

đứng bên con trai, chạm vào vai cậu như muốn động viên cậu bình tĩnh.

“Xin... đừng kể cho cháu,” Lauren nói trong cổ họng.
Lại lặng yên. Lauren nhìn David, và lúc này đây, cô cảm thấy cậu cách

xa hàng dặm.

Chúng mình sẽ không thành .
Nhận thức ấy bao trùm lên cô. Nó đã luôn ở đó như bóng tối trong đêm,

đợi ánh nắng mặt trời để hiện ra hình dạng.

Cả hai đều là những đứa trẻ, và giờ đây khi việc mang thai đã xong, họ

sẽ dần rời xa nhau trong cuộc sống riêng. Ồ, họ sẽ cố gắng duy trì mối quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.