NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 405

chân nữa. Nó khiến cô đi lảo đảo như một thủy thủ say rượu. Thở dài, cô
cầm lấy chiếc va li và đi men theo lối đi đầy cỏ dại, đi qua những túi đựng
rác đen xì đầy rác rưởi và những hộp các tông ướt sũng.

Cửa cọt kẹt mở ra dễ dàng. Vẫn hỏng.
Mất một giây mắt cô mới quen với bóng tối. Cô đã quên nơi đây tối tăm,

với mùi thuốc lá lưu cữu và mùi của tuyệt vọng. Cô đi đến căn hộ 1 – A và
gõ cửa.

Có tiếng chân loẹt quẹt, tiếng lầm bầm, “Chờ một lát,” rồi cánh cửa mở

ra.

Bà Mauk đứng đó, mặc chiếc váy hoa ở nhà và xỏ đôi dép đi trong nhà

màu hồng xơ xác. Mớ tóc xám giấu kín dưới lớp băng đô màu đỏ mà bà
buộc lên đầu theo kiểu xưa. “Lauren,” bà nhíu mày nói.

“Mẹ cháu có... bao giờ gọi điện cho cháu không ạ?” Cô thấy giọng mình

cùng quẫn thảm hại và cô thấy xấu hổ.

“Không. Cháu thực sự không nghĩ là mẹ cháu sẽ làm thế, phải không

nào?”

“Không ạ.” Giọng cô gái chỉ hơn tiếng thì thầm một chút.
“Bác tưởng cháu đã thoát khỏi nơi đây rồi chứ.”
Lauren cố gắng không phản ứng với từ - thoát khỏi – nhưng không hề

đơn giản. “Có lẽ chẳng thể có sự thoát khỏi cho những người như chúng ta,
bác Mauk à.”

Những nếp nhăn sâu trên khuôn mặt bà Mauk lại càng sâu hơn. “Ai đó?”
“Con trai cháu.” Cô gái mỉm cười, nhưng cảm thấy buồn. “Johnny.”
Bà đưa tay sờ đầu thằng bé. Rồi bà thở dài và dựa vào khung cửa.
Lauren nhận ra âm thanh ấy. Đó là âm thanh của sự thất bại. Mẹ cô cũng

thở dài như vậy thường xuyên. “Cháu đến để xem bác có căn hộ nào cho
thuê không. Cháu có ít tiền.”

“Ở đây chật hết rồi.”
“Ồ.” Lauren từ chối không chấp nhận tuyệt vọng. Giờ cô cần phải nghĩ

đến Johnny. Từ nay trở đi phải nuốt nước mắt vào lòng. Cô sắp sửa quay ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.