NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 408

phông lửng. Tay phải mẹ cầm điếu thuốc lá. Khói ngoằn ngoèo bốc ra.
“Được ạ.”

“Chạy trốn đã khiến người phụ nữ trở nên như thế đó.”
Lauren chậm rãi mở mắt ra và nhìn bà Mauk.
“Bác đã quan sát cháu làm việc cật lực để kiếm một cơ hội trong cuộc

sống, Lauren ạ. Cháu đã mang về nhà biết bao nhiêu là ba lô sách vở và
làm cùng lúc hai việc, đồng thời xin được học bổng ở Fircrest. Cháu kiếm
được tiền trả tiền nhà trong khi bà mẹ thảm hại của cháu tiêu sạch tiền ở
quán Tides. Bác đã hy vọng vào cháu, Lauren. Cháu có biết điều đó hiếm
thế nào trong tòa nhà như thế này không?”

Hy vọng.
Lauren lại nhắm mắt, lần này tưởng tượng ra hình ảnh Angie. Cô thấy

Angie đứng bên hiên nhà, nhìn ra biển, với mái tóc sẫm tung bay trong gió.
Angie quay lại, nhìn thấy Lauren và mỉm cười. Cháu đây rồi. Ngủ có ngon
không?

Đó chỉ là một ký ức nhỏ nhoi, không đáng kể; chỉ là hình ảnh của một

ngày bình thường.

“Cháu có nơi nào để đến, phải không?” Bà Mauk nói.
“Cháu sợ.”
“Đó không phải là cách để sống trong cuộc đời này đâu, Lauren. Tin bác

đi. Bác biết con đường sẽ kết thúc ở đâu khi bắt đầu bằng nỗi sợ. Cháu
cũng biết nó sẽ kết thúc ở đâu mà đúng không? Trong một căn hộ ở đây với
một đống hóa đơn không thể thanh toán nổi.”

“Thế nhỡ cô ấy không thể tha thứ cho cháu?”
“Nào, nào, Lauren. Cháu thông minh hơn thế chứ,” bà Mauk nói. “Thế

nhỡ cô ấy có thể thì sao?”

“ANH LÀ PHÓNG VIÊN, TRỜI Ạ. HÃY TÌM CÔ BÉ ĐI.”
“Angie, chúng ta đã nói về chuyện này cả chục lần rồi. Anh không biết

phải bắt đầu từ đâu. David đã nói chuyện với tất cả bạn bè của cô bé rồi.
Không ai có tin tức gì của cô bé cả. Người bán vé ở trạm xe buýt nói rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.