NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 134

- Đây là thư, anh chuyển cho Tom Austin, - Glenarvan nói. – Hãy
khẩn trương, đừng để phí một giờ nào. Hãy cho tàu đến vịnh Twofold –
Bay, nếu không thấy chúng tôi ở đó, tức là chúng tôi không thể qua sông
được, thì phải nhanh chóng cho tàu lại đây. Thôi, đi nhé, chàng thuỷ thủ
trung thực của tôi, trời phù hộ cho anh!
- Tạm biệt huân tước! – Mulrady bình tĩnh nói rồi mất hút trên con
đường mòn chạy dọc theo cửa rừng.
Sau khi Mulrady ra đi, những người còn lại vào trú trong xe, Helena, Mary,
Glenarvan và Paganel ở ngăn trước. Ngăn này được đóng kín để bảo đảm
an toàn. Ở ngăn sau có Olbunett, Wilson và Robert. Thiếu tá và John
Mangles đi tuần tra bên ngoài. Mặc dù trời mưa gió họ vẫn không rời vị trí.
Bỗng trong khoảnh khắc gió lặng, có tiếng kêu thất thanh vọng lại. John
Mangles vội vàng lại chỗ thiếu tá.
- Ông nghe thấy gì không? – John hỏi.
- Có, - Mac Nabbs đáp – Nhưng là gì nhỉ, tiếng người hay thú vật?
- Người đấy! – John đáp.
Cả hai người bắt đầu lắng nghe. Vẫn thấy tiếng kêu lạ lùng ấy vọng đến và
tiếp theo hình như có tiếng súng. Nhưng, lúc ấy mưa gió nổi lên mạnh hơn,
át cả tiếng súng. Mac Nabbs và John Mangles đi về phía xe.
Vừa lúc đó, tầm màn bằng da cuối xe được vén lên. Glenarvan từ trên xe
bước xuống. Ông cũng đã nghe thấy tiếng kêu lạ lùng và tiếng súng vọng
vào xe.
- Ở hướng nào thế nhỉ? – Huân tước hỏi.
- Đằng kia. – John Mangles chỉ tay về phía con đường mòn tối mịt mà
Mulrađy vừa ra đi.
- Có xa không?
- Có lẽ cách ta chừng ba dặm, - John đáp.
- Ta đến đó xem sao! – Glenarvan nói và khoác khẩu carbine lên vai.
- Không nên, - thiếu tá lên tiếng. – Chúng bẫy để nhử ta rời khỏi xe
đó.
- Nhỡ bọn bất nhân ấy giết Mulrađy thì sao? – Glenarvan nắm tay
Mac Nabbs giục đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.