NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 146

Thì ra, suốt cả tuần qua, không có một tàu mới nào vào cảng cả. – Có lẽ
“Ducan” chưa rời khỏi Melbourne chăng? – Glenarvan ngạc nhiên, cố bám
lấy niềm hy vọng cuối cùng ấy. Ngộ ta đến trước tàu thì sao?
John Mangles lắc đầu. Thuyền trưởng biết rõ phụ tá của mình, Tom Austin
không bao giờ thi hành mệnh lệnh chậm trễ đến mười ngày cả.
- Tôi muốn được biết rõ, - Glenarvan nói. - Sự tin chắc tốt hơn sự nghi
hoặc.
Mười lăm phút sau, một bức điện được đánh đi cho nhân viên môi giới tàu
biển ở Melbourne. Sau đó John Mangles ra lệnh cho người xà ích đi đến
khách sạn “Victoria”.
Hai giờ chiều, huân tước Glenarvan nhận được bức điện trả lời với nội
dung như sau:
“Kính gửi huân tước Glenarvan, Eden – Twofold – Bay, tàu “Ducan” đã ra
khơi ngày 18 tháng này, không rõ hướng.
J. Andrew,
Nhân viên môi giới tàu biển”.
Bức điện tuột khỏi tay Glenarvan. Không còn mảy may nghi ngờ gì nữa!
Chiếc tàu buồm xứ Scotland hiền hoà ấy đã rơi vào tay Ben Joyce và trở
thành chiếc tàu cướp biển rồi!
Cuộc hành trình vượt qua Australie mà lúc khởi đầu gieo biết bao hy vọng
đã kết thúc như vậy đó. Những dấu tích về thuyền trưởng Grant và các thuỷ
thủ của ông có lẽ đã bị xoá mất hoàn toàn. Sự thất bại này được trả giá
bằng sinh mạng của cả tàu “Ducan” – Huân tước Glenarvan đã thất bại. Và,
con người mà mới đây, trên các thảo nguyên Nam Mỹ, mọi thiên tai không
thể làm ông lùi bước, thì ở đây, sự đê tiện của con người đã chiến thắng
ông!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.