NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 147

Jules Verne

Những đứa con của thuyền trưởng Grant

Dịch giả: Phạm Hậu

Phần III - Chương 1

TÀU “MACQUARIE”

Nếu có lúc nào đó những người đi tìm thuyền trưởng Grant hết hy vọng tìm
thấy ông, thì phải chăng đó là những ngày hôm nay, khi tất cả mọi dự định
đều đã sụp đổ? Biết tổ chức đoàn thám hiểm mới đi về hướng nào bây giờ?
Lấy gì để đi đến những vùng đất mới đây? “Duncan” thì không còn nữa rồi,
thậm chí cũng không thể trở về nước ngay được. Thế là dự định của những
người Scotland độ lượng đã “thất bại!”. Thật là một sự buồn bã mà tâm hồn
một người dũng cảm không thể nào chấp nhận được. Nhưng, dẫu sao,
Glenarvan cũng đã phải thừa nhận sự bất lực trong việc tiếp tục sự nghiệp
đầy hy sinh ấy.

Trong tình cảnh vô cùng đau đớn như vậy, Mary Grant đã dũng cảm
không nhắc đến tên cha. Cô cố kiềm chế nỗi đau khổ trong lòng, khi nghĩ
đến đoàn thuỷ thủ “Duncan” không may đã hy sinh. Bấy giờ cô lại an ủi
huân tước phu nhân Helena là người trước đây đã từng an ủi cô. Mary là
người đầu tiên nói đến việc trở về Scotland. Thấy cô gái dám dũng cảm
chấp nhận số phận, John Mangles rất khâm phục cô. Chàng định nói rằng
vẫn có thể tìm được thuỳên trưởng Grant, nhưng Mary đã đưa mắt ngăn
chàng lại. Lát sau, cô mới nói với chàng:
- Không nên, anh John Mangles ạ, bây giờ phải nghĩ đến những
người đã hy sinh bản thân mình. Huân tước Glenarvan cần được trở về
châu Âu.
- Em nói đúng, Mary ạ, - John Mangles đáp, - cần phải như thế.
Đồng thời cũng cần báo cho nhà cầm quyền Anh biết về số phận của
“Duncan”. Nhưng, em đừng mất hy vọng. Anh sẽ không bỏ cuộc tìm kiếm
mà chúng ta bắt đầu đâu. Anh sẽ tiến hành một mình. Hoặc là anh tìm thấy
thuyền trưởng Grant, hoặc là anh hy sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.