NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 150

Đó là chiếc tàu buồm có sức cho hai trăm năm mươi tấn mang tên
“Macquarie”, thường chạy trên các tuyến đường giữa các cảng khác nhau
của Australie và New – Zealand. Viên thuyền trưởng, hay đúng hơn là viên
chủ tàu, tiếp khách khá thô bạo, cục cằn. Nhưng Paganel chẳng câu nệ điều
đó, và cũng chẳng còn cách lựa chọn nào khác. Hơn nữa, họ chỉ đi tàu vài
ngày thôi, nên không cần có yêu cầu gì đặc biệt.

Họ nhanh chóng thoả thuận việc lấy chỗ cho chín người của đoàn
thám hiểm, trong đó có hai phụ nữ.

Trưa hôm sau, mọi người lên tàu. Tàu không có phòng riêng, và
hành khách phải hoàn toàn tự lo liệu việc ăn uống.

Trước khi rời cảng, Glenarvan đã nghĩ đến việc tranh thủ những giờ
còn lại để một lần nữa đi đến vùng duyên hải nằm trên vĩ tuyến 37. Ông có
hai lý do để làm việc ấy. Ông muốn xem lại nơi có thể xảy ra tai nạn đắm
tàu “Britania” theo lời của Ayrton đã nói. Thật là nông nổi nếu vĩnh viễn
rời khỏi đất nước này mà lại không khảo sát kỹ nơi ấy. Rồi nữa, nếu ở đấy
không thấy “Britania” thì liệu “Duncan” có bị bọn tội phạm cướp mất ở
vùng biển đó không? Rất có thể tại đây đã xảy ra một cuộc chiến đấu lắm.
Biết đâu lại không tìm thấy nơi đây dấu vết của một cuộc chiến đấu, một
cuộc kháng cự cuối cùng? Nếu như đoàn thuỷ thủ đã hy sinh trên biển thì lẽ
nào sóng biển lại không cuốn xác họ giạt vào bờ?

Và Glenarvan đã cùng John Mangles đi khảo sát. Viên chủ khách
sạn “Victoria” dành cho họ sử dụng hai con ngựa, và họ đi về phía bắc theo
con đường bao quanh vịnh Twofold- Bay.

Cuộc khảo sát thật đáng buồn. Họ không bỏ sót eo biển nhỏ nào, bãi
cát hay bãi đất bồi nào, không đâu thấy có mảnh tàu vỡ cả. Tuyệt nhiên
không thấy một cái gì có thể làm cơ sở để bắt đầu những cuộc tìm kiếm
mới. Dấu tích của “Britania” lại bị mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.