NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 152

thấy nhà địa lý có điều gì đó nửa muốn nói, nửa lại không. Đã nhiều lần,
John Mangles gặng hỏi, nhưng Paganel không nói.
Buổi tối, khi tiễn nhà bác học về phòng nghỉ, John Mangles đã hỏi
vì sao hôm nay ông lại lo lắng, bồn chồn như thế.
- John Mangles, anh bạn của tôi ơi! – Nhà địa lý trả lời một cách
quanh co, - thần kinh tôi vẫn bình thừơng mà!
- Ông Paganel, - John Mangles chưa chịu thôi, - có điều gì bí mật
đang giày vò ông thì phải?
- Nhưng, tôi biết làm điều gì được với cái điều ấy? – Nhà địa lý
vung tay nói, vẻ bất lực.
- Ông đang nói về điều gì vậy?
- Về niềm vui sướng và nỗi thất vọng.
- Vâng, tôi vừa vui sướng cũng lại vừa thất vọng, khi tôi đặt chân
lên đất New – Zealand.
- Ông lại có những dự kiến mới nào đó phải không? – John
Mangles.
Nhanh nhảu hỏi – Ông lại lần ra được dấu tích của thuyền trưởng Grant
phải không?
- Không, John Mangles ạ! Họ không trở về từ New – Zealand đâu.
Nhưng mà…Tóm lại, như anh đã biết, bản tính của con người là còn thở thì
còn hy vọng và khẩu hiệu của tôi là : “Spiro – Spero” (1)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.