NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 162

- Mày có gặp tù binh Tohonga của ta?
- Vâng.
- Ông ấy còn sống?
- Ông ấy chết rồi. Người Anh đã bắn ông ta.
Thế là số phận của Glenarvan và những người cùng đi đã được
quyết định.
- Sáng mai, tất cả bọn bây đều sẽ phải chết! – Kai Koumou kêu lên.
Vậy là một sự trừng phạt giống nhau đang đợi những người bất
hạnh. Huân tước phu nhân Helena và Mary Grant nhìn lên trời cầu
nguyện…Họ được đưa vào nhà giam khi mặt trời lặn sau những xườn núi
bên kia hồ Taupo, và sẽ ra khỏi đây lúc sớm mai, khi những tia nắng đầu
tiên nhuốm vàng những đỉnh núi ấy.
Đây là đêm cuối cùng của họ trước khi chết. Mặc dù bị kiệt sức,
mặc dù trải qua những giờ phút khủng khiếp, họ vẫn cùng ngồi ăn tối với
nhau…
- Chúng ta cần có sức để dũng cảm nhìn vào cái chết, - Glenarvan
nói, - Cần phải chứng tỏ cho những người dã man này thấy, chúng ta biết
chết như thế nào?
Ăn xong, Helena đọc kinh tối. Những người khác cũng làm theo.
Rồi Mary Grant và Helena nằm sát bên nhau trên một chiếc chiếu
trong góc nhà giam. Họ cố quên đau khổ, nhắm mắt lại….
Glenarvan kéo những người cùng đi sang một phía, nói:
- Các bạn thân mến, nếu ngày mai phải chết, thì chúng ta sẽ chết
như những người dũng cảm, có trời chứng giám cho chúng ta. Chúng ta
những mong hướng đến mục đích cao thượng. Dù sao tôi cũng không than
tiếc gì. Nhưng nếu chỉ có chúng ta thôi, thì tôi đã có thể hô các bạn “hãy
xong vào bọn bất nhân này, rồi tìm cách chạy trốn đi!”. Nhưng còn vợ tôi,
còn Mary…
- John Mangles khẽ vén chiếc chiếu lên và bắt đầu đếm số lính canh
gác ngoài cửa. Chúng có hai mươi lăm tên. Đứa nằm, đứa ngồi quanh đống
lửa. Nhưng đứa nào cũng chăm chăm nhìn về phía trại giam mà chúng
được giao canh giữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.