NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 180

Jules Verne

Những đứa con của thuyền trưởng Grant

Chương 6

“Báo Australian và New Zealand”

Tối ngày ba tháng giêng, đoàn thám hiểm ra khỏi rừng và họ thấy trước mặt
lố nhố những ngôi nhà.
- Seymour, - Paganel thốt lên - Đố là phố thị cuối cùng của tỉnh
Victoria mà chúng ta đi ngang qua.
Đây có phải là thành phố không? – Huân tước phu nhân Helena tò mò hỏi.
- Đây mới chỉ là một thị trấn, thưa phu nhân, - Paganel đáp – Cái thị
trấn này đang được xây dựng thành một thành phố.
- Liệu ta có tìm được một khách sạn tử tế không? – Glenarvan hỏi.
- Tôi tin là được, - nhà địa lý trả lời.
- Vậy thì ta đi vào Seymour, tôi nghĩ rằng hai phụ nữ của chúng ta sẽ
vui lòng nghỉ đêm ở đó.
- Em và Mary đồng ý, anh Edward thân yêu ạ! – Helena nói. – Nhưng
với điều kiện không gây phiền toái và chậm trễ…
- Không đâu, - Glenarvan nói. - Vả lại những con bò của chúng ta
cũng cần phải được nghỉ ngơi. Sáng sớm mai chúng ta lại lên đường.
Chín giờ tối. Trăng đã ngã về phía chân trời. Ánh trăng xiên chìm trong
sương mù. Bóng tối dày đặc hơn. Một tốp nhà thám hiểm do Paganel dẫn
đầu đi vào các đường phố lớn của Seymour. Nhà địa lý dường như bao giờ
cũng biết rất rõ những điều mà ông ta chưa hề thấy. Chẳng hạn, theo linh
tính, ông đã dẫn những người cùng đi đến thẳng khách sạn North British.
Ngựa và bò được đưa vào chuồng, cỗ xe kéo thì đưa vào nhà.
Còn các nhà thám hiểm thì ở trong các căn phòng khá đủ tiện nghi. Mười
giờ, họ ăn cơm tối…
Thiếu tá tuy không ra phố, thậm chí không bước ra khỏi cửa khách sạn,
nhưng cũng cảm thấy rằng người dân ở đây đang lo sợ điều gì đó. Sau khi
nói chuyện mười phút với ông Dickson, chủ khách sạn, thiếu tá đã biết
được chuyện gì xảy ra, nhưng ông không nói với ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.