NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 188

- Không ít hơn đau, thưa huân tước. Bởi vì phía trước là vùng cằn cỗi
nhất của tỉnh Victoria, nhiều nơi hoang vắng không có lấy một trang trại
nào, chỉ thấy toàn những bụi cây dại mọc, không có đường sá. Phải vừa đi,
vừa cầm rìu hay dao mà phát, vì vậy các ông hãy tin rằng không thể đi
nhanh hơn được đâu.
Ayrton nói thất cả những điều ấy bằng một giọng đầy tự tin. Mọi người
nhìn Paganel vẻ dò hỏi. Nhà địa lý gật đầu khẳng định lời viên hoa tiêu.
- Cứ cho là vậy đi! – John Mangles nói, - biết làm sao được. Mười lăm
ngày nữa huân tước gửi lệnh cho “Ducan” cũng vẫn kịp.
- Cần nói thêm là, - Ayrton tiếp lời, - đường khó đi vẫn chưa phải là
điều chủ yếu. Mà còn phải vượt qua sông Snowy nữa. Lại phải đợi nước rút
mới đi được.
- Đợi nữa? - Thuyền trưởng trẻ ngạc nhiên. - Thế không có chỗ nào
nước nông sao?
- Hoàn toàn không, - Ayrton đáp, - Sáng nay tôi đã thử dò chỗ nông,
nhưng chẳng hy vọng gì.
- Vậy là con sông Snowy này rộng lắm phải không? – Huân tước phu
nhân Helena hỏi.
- Rộng mà sâu nữa, thưa phu nhân, - Ayrton đáp. – Nó rộng đến một
dặm, nước lại chảy xiết. Đến tay bơi giỏi cũng không thể liều lĩnh bơi qua
được đâu.
- Vậy thì có sao – Robert kêu lên, không hề bối rối. – Ta chặt cây làm
bè mà đi. Thế là xong.
- Con trai thuyền trưởng Grant khá lắm! – Pagenel khen ngợi.
- Robert nói đúng, - John lên tiếng. – Ta không còn cách nào khác nữa.
Tôi cho rằng không nên mất thì giờ tranh luận vô ích.
- Ayrton, ý kiến của ông thế nào? – Glenarvan quay sang hỏi viên hoa
tiêu.
- Thưa huân tước, tôi sợ rằng néu không có chi viện kịp thời thì có khi
ta còn phải chờ đợi ở sông Snowy này cả tháng nữa đó.
- Thế anh có cách gì khác tốt hơn không? – John Mangles hỏi, giọng
hưi bực bội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.