NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 193

nói. – Xin huân tước cho biết: Ngài vẫn giữ ý định giao tôi cho chính quyền
Anh như cũ chứ?
- Đúng thế, Ayrton. Và chỉ có như vậy mới công minh mà thôi.
- Tôi không tranh cãi, - gã hoa tiêu bình tĩnh nói. – Như vậy là ngài
không đồng ý trả tự do cho tôi.
- Không, Ayrton, ta không thể trả tự do cho người.
- Tôi cũng không yêu cầu như thế! – Gã hoa tiêu kiêu hãnh trả lời.
- Vậy ngươi cần gì nào?
- Đó là giữa cái giá treo cổ đang chờ đợi tôi và cái tự do mà ngài huân
tước không thể ban cho tôi.
- Nghĩa là thế nào?
- Ngài hãy cho tôi lên một hòn đảo hoang ở Thái Bình Dương và hãy
để cho tôi những thứ gì cần thiết nhất. Ở đó tôi sẽ tự lo liệu cuộc sống cho
mình. Còn với thời gian thì biết đâu được! Rất có thể là tôi sẽ ăn năn hối
cải.

Glenarvan không lường trước lời đề nghị như thế! Sau khi suy nghĩ, ông
nói với gã hoa tiêu:
- Thế nếu ta hứa thực hiện yêu cầu của ngươi thì ngươi sẽ kể hết
những điều ta cần chứ?
- Vâng, thưa huân tước, nghĩa là tất cả những gì mà tôi biết về thuyền
trưởng Grant và số phận của “Britania”.
- Nói hết sự thật chứ?
- Nói hết sự thật.
- Nhưng, ai sẽ bảo đảm cho ta đây?
- Vâng, tôi hiểu điều gì đang làm ngài phải lo lắng, thưa huân tước.
Ngài phải tin vào lời nói của tôi - lời của kẻ phạm tội! Đúng vậy, nhưng
biết làm sao được! Sự thể đã thế rồi. Đành phải hoặc là chấp nhận hoặc là
khước từ thôi.
- Ta tin ngươi, Ayrton. – Glenarvan nói một cách đơn giản.
- Huân tước làm như vậy là phải, còn nếu như tôi đánh lừa ngài thì lúc
nào ngài cũng có thể trả thù tôi được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.