NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 38

Huân tước phu nhân Helena hiểu ý chồng. Nàng biết rằng ý định của cô gái
sẽ phải kết thúc chẳng ra gì. Đối với nàng rõ ràng là từ nay cuộc sống của
hai đứa bé này sẽ hoàn toàn thất vọng. Và ngay lúc ấy nàng thoáng nảy ra
một ý nghĩ cao thượng và vĩ đại…
- Mary Grant! – Helena kêu lên – Khoan đã, đừng đi cháu. Hãy nghe
lời tôi đây.
Huân tước phu nhân hồi hộp, rưng rưng nước mắt nói với chồng.
- Anh Edward! Thuyền trưởng Grant khi bỏ thư xuống biển đã phó
thác số phận mình cho ai nhận được thư. Thư ấy đã lọt vào tay chúng ta…
- Em muốn nói gì vậy, Helena? – huân tước Glenarvan hỏi.
Mọi người xung quanh đều im lặng.
- Em muốn nói rằng, - Helena tiếp lời, - bắt đầu cuộc sống vợ chồng
bằng một việc thiện là một điều hạnh phúc lớn lao! Chính anh đó, anh
Edward thân yêu, để làm cho em vui thú, anh đã dự định một chuyến viễn
du giải trí. Nhưng liệu có thể thấy vui thú thật không, và có ích lợi hơn việc
cứu những người bất hạnh mà tổ quốc đã khước từ giúp họ không?
- Helena! – Glenarvan kêu lên.
- Vâng, anh đã hiểu em, anh Edward. “Duncan” là một chiếc tàu tốt,
chắc chắn. Nó có thể dũng cảm bơi đến các biển miền Nam, có thể thực
hiện được cuộc du lịch vòng quanh thế giời và nó sẽ hoàn thành việc đó
nếu cần phải như thế! Hãy lên đường đi, anh Edward! Chúng ta sẽ đi tìm
thuyền trưởng Grant.

Sau khi nghe những lời nói kiên quyết ấy của người vợ trẻ, huân tước
Glenarvan đã ôm hôn vợ đằm thắm; trong khi đó Mary và Robert hôn tới
tấp vào tay nàng, còn những người đầy tớ trong lâu đài thì xúc động và
khâm phục trước cảnh tượng ấy, thành tâm hô to:
- Hoan hô! Bà chủ làng Luss muôn năm!
- Hoan hô ông bà huân tước Glenarvan!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.