NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 78

ngậm ngùi khi phải từ giã người bạn dũng cảm, trung thành. Người da đỏ
lần lượt ghì chặt tất cả họ vào khuôn ngực nở nang của mình. Paganel tặng
anh ta tấm bản đồ Nam Mỹ và hai đại dương mà anh bạn người Patagonia
ấy đã nhiều lần xem một cách thích thú.
Nhà địa lý đã cho đi cái mà ông quý nhất. Robert chả có gì để tặng ngoài sự
trìu mến và chú đã nồng nhiệt biểu hiện sự trìu mến ấy đối với người đã
cứu sống mình. Chú cũng không quên chia sẻ một phần tình cảm trìu mến
đối với con ngựa Thauka.

Nhưng chiếc xuồng của tàu “Ducan” đã cập bờ. Sau khi lách bơi giữa hai
bãi bồi, chiếc xuồng trườn lên bờ cát.
- Nhà tôi thế nào? – Glenarvan hỏi.
- Chị cháu thế nào? – Robert kêu lên.
- Huân tước phu nhân và cô Grant đang đợi ngài và cháu trên tàu, -
thuỷ thủ trưởng trả lời. – Nhưng cần phải mau lên, thưa huân tước, - người
thuỷ thủ nói thêm. – Không thể chậm một phút nào: nước đã bắt đầu xuống
rồi.
Mọi người ôm hôn lần cuối cùng người da đỏ. Thalcave tiễn những người
bạn của mình đến tận chiếc xuồng đã được đưa xuống nước.
Lúc Robert ngồi vào xuồng, người da đỏ còn ôm chú lần nữa và âu yếm
nhìn chú nói:
- Nên biết rằng bây giờ chú đã là một người đàn ông rồi đấy!
- Tạm biệt nhé, tạm biệt! – Glanarvan nhắc lại.
- Có khi nào, chúng ta còn gặp nhau nữa không đây! – Paganel nói.
- Quien sabe (1)! – Thalcave vừa trả lời, vừa giơ tay chỉ lên trời.
Đấy là những lời cuối cùng của người da đỏ. Những lời ấy đã bị tiếng gió
rít át đi.
Chiếc xuồng bị con nước rút cuốn ra khơi mỗi lúc một xa hơn. Hình bóng
bất động của Thalcave còn in mãi trên những con sóng bạc đầu. Nhưng dần
dần hình bóng ấy nhỏ đi và cuối cùng hoàn toàn biến mất trong con mắt của
những người bạn mà anh ta đã ngẫu nhiên gắn chung số phận.
Một giờ sau, Robert là người đầu tiên đặt chân lên thang tàu “Ducan” và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.