NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 105

đừng chia buồn gì hết. Tôi đã đau khổ nhiều… Thằng kia tất nhiên là đã có
vợ. Còn con bé thì muốn giữ lại đứa con.

- Tôi tán thành cô ấy. Olivier nói.

- Vâng. Tôi cũng vậy. Nét đạo lý ấy gỡ tội cho nó, tuy có hơi muộn…

Chắc ông có hình dung được hậu quả… Tai tiếng, nhục nhã cho gia đình
này… Cuộc đời tàn của tôi vốn đã chẳng vui vẻ gì, phải nói vậy… Cả cuộc
đời của con ngu đó nữa! Sau này rồi thân phận nó sẽ ra sao, đứa cháu tội
nghiệp côi cút kia…

- Bạn thân mến ơi, thế bà định thế nào?

Phu nhân La Monnerie hớp một hớp không khí.

- Thế này, Olivier. Tôi muốn ông hãy ra tay giúp dì cháu tôi bằng cách…

cưới Isabelle!

Ông lão “hả” một tiếng.

Lần này, ông đứng sững nhiều giây. Ông giở chiếc mũ canôchê rút khăn

lau trán, mặt đỏ bừng. Phu nhân lại cất tiếng.

- Có lẽ đó là biện pháp duy nhất có thể thu xếp, nếu như ông thương đến

dì cháu tôi. Tôi nghĩ là ông sẽ chấp nhận… Bạn thân yêu, tôi nghĩ là ở tuổi
tác chúng ta bây giờ, cũng cần được chăm sóc. Con bé dại dột, nhưng nó
thạo công việc nội trợ…

Ông già lẳng lặng không nói gì. Hai người bước tới gần cây liễu rủ. Ông

đề nghị ngồi nghỉ giây lát. Ông rút khăn tay, phủi mặt băng, chỉ chỗ có
bóng râm cho phu nhân ngồi. Rồi ông cũng ngồi xuống, hai tay buông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.