NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 109

Lũ chó Bắc Kinh sủa nhóc nhách. Ông Olivier mặc lễ phục như hàng

đêm, nhưng lần này có một bông cầm chướng cài trên khuy áo. Ông già sáu
mươi tám nhút nhát đó vẫn còn run khi phải nói chuyện với đàn bà. Lợi
dụng lúc phu nhân La Monnerie ra ngoài dặn dò người gác cổng, ông đi
thẳng luôn vô vấn đề, vững vàng hơn bao giờ hết:

- Cô Isabelle thân mến, dường như đây là buổi tiệc đính hôn của hai ta.

Cách đây cũng chưa quá lâu, khi tôi tới cho cô đồ chơi ở đằng nhà bà dì cô,
tôi đâu dè có một ngày hai ta lại hòa chung số mệnh vào nhau, có nghĩa
là… hòa số mệnh của cô với phần còn lại của đời tôi… Một người chồng
chưa cưới như tôi kể cũng không lấy gì làm hãnh diện lắm, nên tôi không
dám đòi cô phải vui.

Gần như là ông xin lỗi, ông nói tiếp.

- Tôi nghĩ rằng cô yêu cầu một cuộc hôn nhân vờ phải không. Xin cô yên

tâm. Ở tuổi tôi, chắc không thể nào làm hơn được.

Ông đỏ mặt khi nói tới câu đó, ông nhìn xuống những rãnh xiên dưới sàn

gỗ và nói tiếp:

- Tôi chỉ xin cô… Tên tuổi của tôi không phải là hiển hách gì, nhưng

cũng không có gì đáng khinh. Xin cô hứa là sẽ kính trọng cái tên tuổi ấy…
Xử sự cho kín đáo… Tôi chỉ xin cô có vậy.

Phu nhân La Monnerie tới bên họ đúng lúc đó.

- Ồ, chuyện đó thì tôi xin hứa với ông! Isabelle thành thật trả lời.

Nàng nhìn người chồng chưa cưới đã gần thất tuần đang lúng túng. Ông

ngồi xuống khá thoải mái. Tất cả chuyện đó dường như không thật, dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.