NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 110

như nàng đang sống trong câu chuyện một kẻ khác. Olivier làm đổ hũ tiêu,
ông hết sức xấu hổ. Ông nói:

- Cô Isabelle thân mến, tôi sẽ cố gắng không chiếm chỗ quá lâu trong

cuộc đời của cô. Dù sao tôi cũng muốn sống thêm vài năm nữa. Sau đó thì
cô có thể tổ chức cuộc sống với một người bạn đời dễ chịu hơn.

Phu nhân La Monnerie hết ra lại vào. Ông lão thừa lúc bà vắng mặt để

tiếp nối câu chuyện với cái giọng trào lộng mà buồn hắt hiu. Ông có duyên
ở chỗ ấy. Ông đọc nhiều, ông quí sách, quí bìa đẹp. Ông nói chuyện về đất
nước Rumani. Ông cũng có tới Pétersbourg .

Isabelle thầm cảm ơn ông không để cho câu chuyện dừng bặt. Rồi nàng

cảm thấy nhẹ nhõm, hết sức nhẹ nhõm, bởi ông lão nhân đức này đã ngăn
không để cho xã hội đổ sụp xuống đầu nàng. Thời gian sẽ trôi đi, nàng đợi
cơn giông tố sẽ dịu dần. Nàng nhớ câu Lartois nói: “Phải tự hỏi ngay xem,
liệu điều đó sẽ làm khổ mình trong độ bao nhiêu lâu…”. Hoặc gần như vậy.
Nàng nhớ lại hình ảnh Lartois đè sấp lên người nàng trên bàn khám. Nàng
bắt đầu thấy chuyện đó có vẻ trẻ con, tức cười, nàng đã tha thứ cho Olivier
có một lối cư xử phúc hậu mà kín đáo. Nàng bỗng lên tiếng nước mắt lưng
tròng.

- Olivier. Tôi muốn hôn ông.

Ông đỏ mặt, mi mắt cụp xuống.

- Cảm ơn cô.

Phu nhân La Monnerie chợt bước vào, vui vẻ kêu lên:

- Thấy chưa, thấy chưa, cái con bé này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.