NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 114

Simon kêu lên:

- Ồ! Nếu tôi được biết!

Thực ra nếu được biết thì chàng cũng chẳng biết mình phải làm gì.

- Nhưng ông có biết đấy, bằng chứng là ông tặng hoa và ông đã tới.

Không có ông, tôi chỉ còn một mình. Vâng, đêm nay tôi bốn mươi tư… Ồ,
rõ thật ngớ ngẩn, sao lại đi nói với ông chuyện đó nhỉ. Nhưng mà buồn lắm
ông ạ, người đàn bà khi đã tới một thời nào đó (bà đưa tay chỉ đám hoa
huệ). Khi mà họ phải một mình đi sắm hoa trong ngày sinh nhật…

Simon cảm động, không phải vì những điều bà nói mà vì nỗi buồn của bà

gợi chàng nhớ nỗi buồn của mình như một ngón tay chạm vào phím đàn.
Suýt nữa thì chàng đã nói: “Tôi cũng vậy, tôi đang khổ vì Isabelle”. Nhưng
bà đã nói:

- Để tôi đi tìm những bài thơ anh ấy tặng tôi, mà tôi chưa dám đưa ông

xem. Và thơ của tôi nữa, nếu ông không thấy chán. Bà mở ngăn kéo nơi cái
bàn cẩm thạch trên đặt bó hồng của chàng, lấy ra một tập giấy rời và một
quyển sổ bọc da đỏ. Bà đặt tập giấy trước mặt Simon.

Đó là những bài thơ sỗ sàng, dâm đãng, vần gieo đến mức tục tĩu, kẻ

bằng loại mực đen rất đẹp của nhà thơ. Nét chữ có lúc hơi run. Những chỗ
dập xóa, thường là cảm động nơi bản thảo, ở đây có vẻ chướng mắt.

Simon thấy ngượng, không biết nói sao.

Bà Eterlin hơi có vẻ bề trên, mỉm cười nhìn chàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.