NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 116

không xồ xề. Simon tự hỏi:

“Tại sao lần đầu mình thấy bà ta già. Bà này đâu có già!”

Bà ngồi trên tay ghế, nghiêng sát người chàng. Bà nhặt lại mớ giấy rời.

Cổ thon, da ngà, mái tóc mịn điểm sương kéo lên đỉnh đầu tết gọn, phảng
phất mùi hoa hướng nhật, mùi hương dường như là trung tâm điểm của
vùng thơm do hoa huệ đưa tới.

Simon đặt môi lên chiếc gáy đang cúi xuống. Bà Eterlin ngẩng lên, đôi

mắt tím mở to nhìn thẳng vào mắt chàng qua cặp kính. Mặt họ gần sát
nhau. Bà kéo mặt chàng ép vào đôi môi mình.

Khoảng nửa đêm, khoác tấm chăn ngủ, tóc xõa tới ngang hông bà mò

xuống bếp tìm bánh mì, dăm bông và bơ.

Lát sau Simon ra về. Bà tiễn chàng ra tới bậc thềm cạnh khu vườn.

Chàng gọi bà bằng tên: Marie Hélène. Đêm trăng đẹp, ấm áp, đầy sao. Có
tiếng động cơ của một chiếc xà lan dọc sông, đằng sau mấy dãy phố. Bà
Eterlin áp chặt má vào ngực Simon, bà thần thì:

- Tuyệt quá. Lâu lắm rồi, anh biết không, lâu lắm rồi. Bởi vì anh Jean

đáng thương ấy… thời gian về sau… phải nói thật… Với lại anh còn trai
trẻ! Tuyệt vời! Trong vòng tay anh, tôi thấy mình trong trắng làm sao. Anh
có nhớ hai câu thơ của Jean:

“Cô gái kia không hề chết trong anh

Vẫn cùng anh tới tận nấm mồ xanh…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.