NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 117

Simon lặng lẽ bước. Chàng vẫn giữ nguyên hình ảnh bức tượng bán thân

của nhà thơ với đôi mắt thạch cao trong căn phòng ấy, và bộ đùi quá khỏe
của bà Eterlin… Chàng nghĩ tới Isabelle. Chàng cảm thấy mình là một
thằng khốn nạn. Nhưng cái cảm giác là một thằng khốn nạn ấy lại làm cho
chàng thấy rõ mình là một thằng đàn ông.

Hôm sau, Isabelle tới cho chàng hay nàng sắp thành hôn với ông Olivier

Meignerais. Chàng thất vọng nặng nề, chàng luôn mồm nói:

- Ôi, nếu đừng có vợ anh, nếu đừng có vợ anh…

Hai người hứa sẽ giữ mối tình và sẽ tái ngộ sau này; tất nhiên, họ không

nỡ rủa cho ông Olivier chết đi vì ông lão quá tốt. Nàng hứa nuôi dạy thằng
con theo hướng văn chương trí thức. Họ đều nghĩ đó sẽ là một thằng con
trai, Isabelle nghĩ tới lúc, khi nó mười tám tuổi, nàng sẽ nói cho nó nghe sự
thật.

- Tới lúc đó, em đã là một bà đứng tuổi, tóc bạc, còn anh, anh đã là một

nhân vật nổi tiếng. Anh sẽ tới dùng bữa với em đôi khi. Và ta sẽ cầm tay
nhau như ngày nào…

Nhưng trong thâm tâm, họ đều biết là đã hết rồi. Họ động lòng không

phải trước cảnh chia tay mà trước một khoảng đời đã chấm dứt.

Simon tự khen đã bắt đầu cuộc tình với bà Eterlin đúng lúc.

Mỗi tuần nhiều lần, chàng tới ngôi nhà nhỏ ở rừng Boulogne. Dạo ấy

đang là mùa nghỉ hè. Paris vắng ngắt mà công việc lại giữ chàng ở thành
phố. Không có Marie Hélène, những buổi chiều, buổi tối chắc là thê thảm.
Bà đã giúp chàng nhảy qua thời kỳ trống vắng tình cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.