NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 127

- Xin thú thực là dễ đến sáu mươi năm rồi, tôi chưa hề quay lại nơi ấy,

Isabelle ạ. Cô mặc cho ấm vào.

Thảo cầm viên bi thảm quá. Chẳng có ai cả. Lá chết rữa thành những

đống nhỏ hình khối. Chỉ có tùng và bách hương là còn giữ được cành lá.
Cái mà thiên hạ gọi là màu xanh vĩnh cửu ấy giờ này chỉ là những sợi dải
rút đen xỉn.

Những con gấu già, những con sư tử già lẩy bẩy rúc vào trong động, với

cái vẻ đang tưởng nhớ lại những thằng người mình ăn thịt sau cùng. Lũ sói,
lông xù, lũ khỉ mông xanh lè, con lạc đà không bướu quay lại nhìn đôi vợ
chồng lẻ loi bằng đôi mắt của loài vật buồn đang chờ cái chết.

Một con voi già, da nhăn nhúm vươn cái vòi hai trăm tuổi lên cao. Hai

người nghĩ nó sắp gầm lên, nhưng nó chỉ ngáp một cái. Olivler nói:

- Thế mà ngày bé, những cái này làm ta vui thích biết bao. Ôi, ngày cùng

của con vật cũng không vui vẻ gì hơn ngày cùng của con người!

- Đừng, Olivler dearling! Đừng nói vậy!

- Ồ, tôi biết, nói như vậy thật là vô ơn. Số phận ưu đãi tôi nhiều quá…

bất ngờ quá. Tận tâm đối với bà dì thì lại được cô cháu gái đền ơn. Như
trong một quyển tiểu thuyết.

- Olivler, im đi! Với lại tôi không muốn nghe nói là ông đã già.

- Được. Tôi đành phải nói dối vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.