NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 136

Bác canh cổng Valentin, người to lớn, mặc áo dấu màu lục, cắp cái thùng

đựng đầy bánh mì, điều làm cho cậu bé ngạc nhiên lắm.

- Nào, mở ra. Cụ già nói.

Cửa mở và dọc vỉa hè đại lộ Messine, trước tư dinh gia đình Schoudler,

một hàng dài ăn mày đang đứng đợi. Độ năm mươi người lôi thôi lốc thốc
trong làn ánh sáng xám mờ sương tháng Hai. Thằng bé thấy họ đông vô
vàn. Cuộc diễu hành bắt đầu, nhẫn nại, đều đều, trước con vật tiền sử có đôi
lông mi quặm.

Với mỗi người ăn mày, Nam tước Slegfied rút trong túi ra một đồng bốn

mươi xu, kẹp vào mẩu bánh đặt vào hai bàn tay cáu bẩn khum lại thành một
chiếc cúp trước mặt ông.

Đám ăn mày bước qua nói “Cảm ơn” hoặc “Cám ơn nam tước” hoặc

không nói gì hết, hai ngón tay đen đủi giơ lên vành chiếc mũ rách, hoặc cái
trán hắc lào, phác một kiểu chào nhà binh.

Con nhớ phải tự tay mình cho… hăng!... cho người ta… hăng!... khỏi tủi.

Những đôi mắt toét, mọng đỏ, những đôi mắt kèm nhèm, ứa máu, nhìn

thằng bé chằm chằm. Nó sợ quá, nó bám vạt áo, nép vào người ông cố.

- Con gặp may đấy! Sáng nay họ tới đông quá.

Thằng bé bỗng níu chặt vạt áo ông, thì thào:

- Cái mũi, ông ơi! Cái mũi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.