NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 166

trước, tay cầm cây vĩ cầm, kêu lên:

- Ô! Bao nhiêu là người đẹp! Bao nhiêu là người đẹp! Một bó hoa ngũ

sắc! Quí phu nhân thích nghe gì nào?... Vậy thì một bản van Hungari rất
đặc biệt nhé.

Đèn tắt. Chỏm ánh sáng chộp lấy cái bàn, cùng dàn múa tít trên bốn dây.

- Tuyệt vời, tuyệt vời! Simon thì thầm.

Trong chốn ăn chơi đêm của giới trẻ Paris, chiếc bàn này nổi bật lên

trong ánh điện, đa số gồm những con người già nua, xuống dốc. Ánh đèn
cực mạnh soi sáng nỗi mệt mỏi của da thịt họ, trương lên cao để mọi người
nhìn cho rõ. Họ ngồi đó, lặng im, cứng ngắc trong vai trò làm biểu tượng
giống như trên sân khấu sáp của viện bảo tàng Grévin

[11]

. Họ như mất hồn,

duy chỉ có một tấm gương tráng thủy sau đôi mắt. Gương mặt họ không chỉ
mang nét mệt mỏi của một đêm vui mà thịt da hết chịu nổi, nó còn mang
dấu vết những suy thoái xiêu đổ của tâm hồn.

Đôi má của phu nhân Eterlin nhão ra như bị luồng đèn chiếu thiêu chảy;

Neudecker thỉnh thoảng lại rùng mình trong chùm sáng nóng sốt. Ngay cả
Simon chưa tới hăm lăm tuổi cũng đã thôi không còn là một chàng trai nữa;
da mặt đã sần sùi trong cơn say.

Chỉ có Sylvaine là trẻ, hai mươi tuổi. Để tỏ ra mình là diễn viên, cô còn

để nguyên hóa trang sân khấu. Lớp phấn bự như trát không che được vết
nhăn trên má quận chúa Tozzi, nó cũng không che được vẻ trẻ trung của
Sylvaine. Cổ áo bẻ để lộ bộ ngực đào tơ. Mái tóc hung đỏ rực lên trong ánh
đèn. Hai đốm sáng rực lên như kim khí trong cái nhìn của Lartois.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.