NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 178

bình minh hư thực bao bọc thành phố. Chắc là khó ngủ được trong căn nhà
đêm nay, cô đơn một mình, với câu hỏi rồi đây cuộc đời sẽ đem tới những
gì cho mình.

Ông lơ đãng bước dọc phố, xuống khu Champs Elysées. “ Mình có tất cả

những gì mình hằng mong. Mình đã thực hiện tất cả những gì mình muốn.
Hàng ngàn văn sĩ, bác sĩ, thèm muốn được như mình hôm nay, và mình thì
đau khổ. Tại sao?... Trong thành phố này có hàng trăm người đàn bà trẻ
đẹp, độc thân đang thèm muốn một người đàn ông làm bạn, thế mà mình
không tìm ra! Giờ này thì họ ngủ thật rồi, ngủ cả rồi. Mình làm sao thế? Là
thầy thuốc mà cũng không tự đoán được căn bệnh của mình sao?

Một chiếc tắc xi trờ tới, ông giơ tay vẫy.

- Tới bệnh viện Nhi đồng!

Viên bác sĩ trực ngái ngủ tưởng lại có ca cấp cứu, hết sức ngạc nhiên

trông thấy “xếp lớn” xuất hiện, bộ lễ phục mặc trên người.

- Bé Corvol thế nào rồi? Lartois hỏi.

- Vẫn hôn mê, từ chín giờ đêm qua, thưa ông.

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Chiều qua tôi muốn về thăm nó, nhưng không

để buổi lễ kéo dài quá, rồi bạn bè tới lôi đi thết tiệc mừng…

Ông cởi bộ lễ phục, rửa tay, khoác chiếc áo choàng trắng. Gương mặt

mệt mỏi, nhưng cái nhìn, tiếng nói vẫn minh bạch. Ông nói:

- Nào, ta lên. Cách nay ba ngày tôi đã nói là thằng bé này không cứu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.